Edit: Diệp Khuynh Ẩn
Đỗ Hữu Vi cam chịu làm thức ăn cho lũ muỗi háu đói hai ngày liền, đến ngày thứ ba cô nhất định không chịu đi nữa, con gái ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi gặp quỷ đi, cô không muốn làm túi máu dự trữ hình người di động đâu.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tưởng Mạn Lâm không thấy Đỗ Hữu Vi cáo ốm không dậy đành phải đặc biệt bưng trái cây lên gặp cô.
"Khụ khụ."
Ngay khi vừa bước vào cửa, Tưởng Mạn Lâm đã nghe thấy tiếng kho khan đến là to của con gái bảo bối: "Tiểu Vi, con bị bệnh rồi à? Đã uống thuốc chưa? Có cần mẹ gọi bác sĩ đến không?"
Đỗ Hữu Vi túm góc chăn che ngang mặt yếu ớt gật gật đầu: "Con uống thuốc rồi. Nhưng mẹ xem, giọng của con còn tệ hơn so với hôm qua."
Tưởng Mạn Lâm yên lặng lắng nghe rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Mẹ thấy tốt nhất là con đừng lên tiếng, thật khó nghe."
Đỗ Hữu Vi: ". . ." :) Cảm ơn mẹ của con.
"Dậy tới đây ăn chút trái cây cho nhuận cổ họng nào." Tưởng Mạn Lâm cắt một miếng tuyết lê vuông vức đút cho Đỗ Hữu Vi. "Nếu con không muốn tới công viên Lệ Trạch nữa thì mẹ cũng không ép. Dù sao lão hổ đá cũng chỉ là tảng đá, không thể so sánh được với hổ thật được."
Đỗ Hữu Vi ngậm miếng tuyết lê trong miệng liều mạng gật đầu, thì ra mẹ của cô vẫn còn lòng đồng cảm nha. Đỗ Hữu Vi đang đắm chìm trong hạnh phúc thì mẹ cô liền tạt ngay một gáo nước lạnh, so với tuyết lê trong miệng thì lạnh hơn cả trăm lần.
Tưởng Mạn Lâm phu nhân thản nhiên nói: "Mẹ đã mua cho con hai vé ở sở thú rồi. Ngày mai hai mẹ con mình đi cùng nhau đến vườn bách thú Dã Sinh, để con tiếp xúc với lão hổ chân thực."
Đỗ Hữu Vi: "Ah?" Σ( ̄□ ̄) Mẹ vừa mới nói gì vậy? Không lẽ cô ốm đến váng đầu rồi, nghe không rõ?
Tưởng Mạn Lâm: "Cũng không biết nhân viên vườn bách thú có đồng ý cho con tiếp xúc với lão hổ một lát không nữa."
Đỗ Hữu Vi: ''Ah.'' Thực sự không nghe lầm.
Đây là những gì mẹ ruột của cô nói! Ngay cả khi con hổ đó sẵn lòng, cô cũng không sẵn lòng đâu!
"Mẹ, con không muốn đến công viên Lệ Trạch, mẹ cũng không cần phải kêu con đến Dã Sinh chứ.''
Tưởng Mạn Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, đút thêm một miếng lê : ''Sáng sớm nay mẹ đã nói chuyện cùng đại sư rồi, ông ấy nói nếu con bị ốm thì không cần đến Lệ Trạch nữa. Đại sư sắp xếp thời gian, ngày mai chúng ta đến chỗ ông ấy gặp ông ấy hai tiếng để cầu bình an cho con, rồi lấy một lão hổ trang trí về cho con đặt trên đầu giường.''
"Được." Đỗ Hữu Vi đồng ý ngay lập tức, chỉ cần không cần làm túi máu di động cỡ lớn thì chuyện gì cô cũng đồng ý. Hơn nữa cô cũng rất muốn biết vị đại sư kia tròn méo ra sao.
Sau khi Tưởng Mạn Lâm ra ngoài, bệnh của Đỗ Hữu Vi khỏi phân nửa, cô lại cầm điện thoại lên nằm chơi.
Trong bài đăng tối qua trên vòng bạn bè của cô, Vệ Duệ đã để lại một bình luận.
"Cậu có sao không?" Ngón tay của Đỗ Hữ Vi dừng lại ở bình luận này.
Vệ Duệ là khuê mật của cô, hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Trước khi Tôn Tiêu Tiêu xuất hiện, mối quan hệ của bọn cô rất tốt đẹp. Lúc lên đại Đỗ Hữu Vi mới gặp Tôn Tiêu Tiêu, Vệ Duệ đã vài lần từng nói với cô rằng cô ấy cảm thấy con người Tôn Tiêu Tiêu không hề đơn giản. Nhưng Đỗ Hữu Vi đều bỏ ngoài tai.
Sau đó, cô và Tôn Tiêu Tiêu ngày càng thân thiết, ngược lại mối quan hệ giữa cô và Vệ Duệ càng lúc càng xa cách. Nhưng khi Đỗ gia gặp họa, mọi người ai ai cũng tìm cớ trốn tránh, xa lánh. Chỉ có Vệ Duệ liều lĩnh mặc kệ đe dọa từ Trương gia mà sẵn lòng giúp cô, cô ấy đã lén đưa tiền cho cô vài lần.
Đỗ Hữu Vi bấm vào hình đại diện WeChat của Vệ Duệ, gửi tin nhắn cho cô ấy bắt đầu một cuộc trò chuyện mới.
Hữu Vi Vi: Duệ a, mình thực sự rất đau khổ!
Hữu Vi Vi: Duệ, cậu là bạn của mình suốt đời!
Hữu Vi Vi: Chiều nay cậu có rảnh không, chúng ta đi làm đại sự, đi chăm sóc cơ thể.
Vệ Duệ: "...". Cô đã nghe về việc xảy ra ở trường của Vi Vi, nhưng cô không ngờ rằng Vi Vi lại bị kích thích lớn như vậy.
Đương nhiên Đỗ Hữu Vi chỉ nói vậy thôi. Dịch vụ chăm sóc cơ thể không phải dịch vụ gì đó không hài hòa, mà chỉ đơn giản là dịch vụ spa bình thường. Trên một chiếc giường massage đặc biệt, toàn bộ cơ thể được bôi tinh dầu cẩn thận và được một nữ nhân viên xinh đẹp massage cho hai người. Đỗ Hữu Vi cảm thấy bệnh cảm cúm của mình bị xua đi hết rồi.
"Ah, thực sự thoải mái." Trong phòng có tiếng nhạc êm dịu, vừa nghe nhạc vừa được massage làm Đỗ Hữu Vi có chút buồn ngủ.
Vệ Duệ đang nằm trên giường bên cạnh, nét mặt cũng hết sức thoải mái: "Cậu nói là mẹ cậu đang tìm người xem bói cho cậu thật sao?"
Đỗ Hữu Vi nói: "Đương nhiên là thật rồi. Hơn nữa tối qua ở công viên Lệ Trạch mình còn gặp được một anh chàng siêu cấp đẹp trai nữa nha."
"Phụt, ha ha." Vệ Duệ bật cười. "Vi Vi, cậu có thể giữ tiết tháo được không? Thật là không có tiền đồ."
Đỗ Hữu Vi không hề để tâm: "Nếu cậu nhìn thấy anh ta, mình chắc chắn tiết tháo của cậu cũng không giữ được miếng nào đâu."
"Thật sự đẹp trai đến vậy sao?" Vệ Duệ rất nghi ngờ.
"Đúng vậy. Anh ta còn có vẻ rất cao lãnh a. Nhưng mà mình thấy giá trị đồ của anh ta không nhỏ chút nào."
Vệ Duệ khẽ nhướng mày, như đang suy nghĩ đến việc gì đó: "Không đúng, mấy người của đại gia tộc ở thành phố A này đáng lẽ cậu đều phải biết nha."
"Mình cũng nghĩ vậy. Có lẽ anh ta không phải người của thành phố A."
Vệ Duệ có chút suy nghĩ: "Cũng có thể thân phận của anh ta quá cao, sẽ không tham dự những hoạt động xã giao bình thường nên chúng ta không biết."
Nghe Vệ Duệ nói vậy, Đỗ Hữu Vi cũng có chút nghi vấn: "Thành phố A có người như vậy sao?"
"Có. Ví dụ ..." Vệ Duệ muốn nhắc tới Trương Thiếu Ngôn của Trương gia nhưng lại nghĩ đến việc ồn ào của Vi Vi và Trương Thánh Trạch nên dừng lại. Vi Vi vừa mới bị Trương Thánh Trạch kích thích mạnh như vậy, tốt nhất là không nên nhắc đến anh ta trước mặt cô ấy.
"Chẳng hạn?" Đỗ Hữu Vi thấy cô ấy ngập ngừng thì rất tò mò.
"Không có ai, mình nói cậu cũng không biết đâu." Vệ Duệ nhanh chóng lảng sang chuyện khác. "Nhân viên ở đây massage rất tốt nha."
"Đúng vậy, mình thật sự muốn mời một người về nhà." Đỗ Hữu Vi vừa đứng dậy vừa nói, cô thực sự hỏi cô gái vừa massage cho mình: "Chị được trả lương bao nhiêu một tháng?"
Nhân viên mát xa mỉm cười và nói với cô: "Lương của chúng tôi chắc chắn tiểu thư sẽ không để vào mắt đâu."
Đỗ Hữu Vi nói: "Ôi chao, chị không thể nói như vậy nha. Chị tự mình kiếm tiền được như vậy rất tốt nha."
Vệ Duệ ngạc nhiên nhìn cô: "Cục cưng của tôi, lời vừa rồi thực sự từ miệng Đỗ tiểu thư phát ra sao?"
Đỗ Hữu Vi híp mắt, theo sát Vệ Duệ nói: "Duệ a, chúng ta từ nhỏ sinh ra đã được nâng niu rồi. Sinh ra trong gia đình giàu có, tiền bạc có sẵn nên không có khái niệm tiết kiệm tiền bạc. Như vậy là không được, làm người a, vẫn phải biết cách tiêu tiền. Nếu không một ngày nào đó không có tiền vậy liền thảm rồi."
"Mình có thể hỏi điều gì làm cậu đột nhiên ngộ đạo vậy không?"
Đỗ Hữu Vi nói: "Cậu đã đi chợ bao giờ chưa?"
"Chắc chắn mình chưa đi rồi. Bình thường nhà cậu nấu cơm cậu phải đi chợ sao?" Câu hỏi của Đỗ Hữu Vi khiến cho Vệ Duệ có chút buồn cười. Cô và Đỗ Hữu Vi đều là tiểu thư danh giá, ngay cả việc nhà cũng chưa làm bao giờ nói gì đến việc đi chợ mua đồ ăn.
Đỗ Hữu Vi thở dài nói với Vệ Duệ: "Người chưa từng đi chợ không có tư cách nói chuyện nhân sinh với mình."
Vệ Duệ: ". . ." (°ロ°) Chuyện gì xảy ra vậy?
Vệ Duệ cảm thấy dì Tưởng không nên mời thầy bói xem số mệnh cho Vi Vi, dì ấy nên mang Vi Vi đi gặp bác sĩ, bác sĩ khoa thần kinh.
Quả nhiên là bị kích thích quá lớn.
Sau khi spa toàn thân xong Đỗ Hữu Vi cảm thân cả người thoải mái hẳn ra, ngay cả giọng cũng đỡ khàn rất nhiều. Đỗ Hữu Vi uống thuốc rồi lên giường ngủ ngon lành. Sáng hôm sau, Đỗ Hữu Vi bị mẹ cô gọi dậy từ 10 giờ sáng, mẹ cô nói đã đến giờ hẹn với đại sư rồi.
Bậc thầy bói toán khác với những gì Đỗ Hữu Vi nghĩ. Ông ta không sống trên núi, cũng chẳng sống trên rừng mà mở một studio trong tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố.
Bây giờ đại sư bói toán theo kịp thời đại nhanh vậy sao?
Cô đi thang máy cùng Tưởng Mạn Lâm lên tầng 23. Khi ra khỏi cửa thang máy, Đỗ Hữu Vi thấy một tấm biển to thiệt to treo ở ngay đối diện ghi "Văn phòng Thường Tại Tâm".
"Đây là đại sư Thường Tại Tâm, là cháu trai của đại đại sư Thường Tâm, cũng là chân truyền duy nhất của ông ấy." Tưởng Mạn Lâm vừa dẫn cô đi đến văn phòng của đại sư vừa giải thích. (có ai nhớ đại sư Thường Tâm hong ạ????)
Đỗ Hữu Vi yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cô miễn cưỡng đáp lại như có như không. Dù sao thì Thường Tâm hay Thường Tại Tâm cô đều chưa nghe tới bao giờ.
"Đến rồi." Đến trước cửa văn phòng thì mẹ cô dừng lại gõ cửa: "Thường đại sư, tôi đưa con gái đến rồi."
"Xin mời vào." Giọng nói từ tính này phát ra làm Đỗ Hữu Vi có chút ngoài ý muốn. Không phải các đại sư đều là tuổi trung niên sao, cô nghe giọng này rất giống một chàng trai nhỏ mới 20 tuổi thôi nha.
"Vào thôi, lát nữa nói chuyện với đại sư cho tử tế, con đừng có nói linh tinh đấy."
Đỗ Hữu Vi nghe mẹ cô nói vậy, rất biế điều ngoan ngoan nói: "Dạ, đúng lúc con cũng muốn nói chuyện với đại sư."
Tưởng Mạn Lâm mở cửa dẫn Đỗ Hữu Vi vào trong. Đối diện cánh cửa là một chiếc bàn làm việc được đặt ở giữa căn phòng, trên bàn có một chiếc máy tính vừa vặn che khuất diện mạo của Thường đại sư.
Trên bức tường phía sau bàn làm việc, có một bức thư pháp rồng bay phượng múa hết sức bắt mắt, hơn nữa nó còn được lồng khung bằng loại gỗ đắt tiền. Đỗ Hữu Vi không nhịn được nhìn qua vài lần. "Quý trọng nhân duyên."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Ông chủ theo kịp thời đại, nhìn nó khá là cổ đại.
"Ngồi bên này." Vị Thường đại sư lúc này mới đứng dậy sau máy tính, vừa đi đến vừa nói với Tưởng Mạn Lâm và Đỗ Hữu Vi. Cuối cùng thì Đỗ Hữu Vi cũng được diện kiến dung nhan của đại sư, đại sư này là một chàng trai trẻ, khá đẹp trai. Nhưng so với người đàn ông cô gặp ở công viên Lệ Trạch thì vẫn kém hơn một chút.
Đỗ Hữu Vi há hốc mồm đi theo sau mẹ đến chiếc ghế sofa nhỏ đặt cạnh cửa sổ sát đất: "Mẹ ơi, không phải vì mẹ thấy anh ta đẹp trai nên tình nguyện bị lừa gạt đấy chứ?"
"Con bé này, con nói nhảm gì vậy, đừng nói linh tinh nữa." Tưởng Mạn Lâm bất đắc dĩ nhìn cô.
Thường đại sư mỉm cười đi qua: "Không có việc gì, cô ấy nói rất đúng."
Đỗ Hữu Vi: "-_- Ah."
Ôi, vị thần côn đi lừa gặp mọi nơi, da mặt thật dày.
Thường Tại Tâm nhìn Đỗ Hữu Vi, nụ cười trong mắt càng sâu hơn: "Có vẻ như Đỗ tiểu thư không tin tưởng tôi. Cũng đúng, rất ít người tin tưởng những chuyện mơ hồ bí ẩn này, nhưng tôi tin Đỗ tiểu thư hiểu rất rõ."
Đỗ Hữu Vi không thể không nhìn lại anh ta. Ánh mắt cô đầy cảnh giác, một lần nữa đánh giá lại anh ta. Anh ta có ý gì? Anh ta biết cô trọng sinh sao?
"Đại sư có ý gì?" Đỗ Hữu Vi gặng hỏi.
Thường Tại Tâm: "Mẹ của cô, Thường phu nhân đã nhờ tôi giúp đỡ cô một thời gian, giúp cô thay đổi số mệnh. Trên thế giới này, không phải ai cũng có cơ hội thay đổi cuộc sống và sống lại."
Lòng bàn tay của Đỗ Hữu Vi đổ một lớp mồ hôi lạnh. Rốt cục tên thần côn này vừa rồi chỉ là chó ngáp phải ruồi, hay là anh ta biết được sự thật?
"Thường đại sư nói không sai, lần này thật là làm phiền đại sư, nhờ ngài chiếu cố con gái tôi."
Thường Tại Tâm ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ còn trống, đối diện với Đỗ Hữu Vi: "Tưởng phu nhân đừng lo lắng, số mệnh và chuyện tình cảm của Đỗ tiểu thư đang dần dần thay đổi rồi."
"Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Tưởng Mạn Lâm vỗ nhẹ lên ngực mình, thật may mắn.
Thường Tại Tâm nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hữu Vi và nói với cô: "Nếu như Đỗ tiểu thư có được cơ hội hi hữu này thì nên trân trọng nó, cô phải biết tận dụng và buông chấp niệm xuống."
Đỗ Hữu Vi nhìn thẳng vào mắt anh ta, môi mím thẳng một đường. Bây giờ cô có một cảm giác rất mạnh mẽ, vị Thường đại sư này, anh ta biết mọi chuyện.
"A, đúng rồi." Thường Tại Tâm hơi nhếch môi nhìn Đỗ Hữu Vi mỉm cười: "Đỗ tiểu thư nên làm thêm nhiều việc tốt hơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...