Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Edit: Diệp Khuynh Ẩn

          Nếu cô biết cái gọi là thay đổi số mệnh của mẹ chính là kêu cô đến công viên vào buổi tối, ngồi đó làm thức ăn cho muỗi thì cô sẽ bất chấp cho mà coi. Mặc kệ có cơ hội trọng sinh hay không Đỗ Hữu Vi nhất định không chịu nghe lời mẹ cô nữa. (¬‿¬ ) 

          Ngày hôm qua Tưởng Mạn Lâm đến gặp cô, bà nói muốn thay đổi số mệnh xui xẻo thì cần phải thân cận với con hổ một chút. Đỗ Hữu Vi nhìn mẹ cô suy nghĩ đắn đo việc đưa cô đi đâu mới có thể gần gũi với con hổ, và cuối cùng mẹ cô đã đưa cô tới công viên Lệ Trạch. 

Công viên Lệ Trạch có một hội trường kiến trúc điêu khắc siêu bự, trong đó có một con hổ lớn được điêu khắc thành tượng đá rất oai phong. Mà lúc này, Đỗ Hữu Vi đang ngồi dưới chân pho tượng đá lão hổ hăng say chiến đấu với những con muỗi muốn nhào vào cô - bữa khuya thơm lừng. (ᗒᗣᗕ)՞

"Mẹ, con có thể về nhà không?" Đỗ Hữu Vi cầm điện thoại đáng thương nhìn người mẹ mê tín của mình đang gọi video canh chừng con gái sít sao.

Tưởng Mạn Lâm bên kia kiên quyết lắc đầu, rất bình thản từ chối cô con gái thân thương: "Không được, đại sư đã nói con phải đợi đủ hai tiếng, từ tám giờ đến mười giờ, một phút cũng không được thiếu."

Đỗ hữu Vi: ". . ."

Tốt nhất đừng để cô biết được tên đại sư nào đã phán như thế, nàng nhất định sẽ để hắn nếm trải cảm giác lên bàn ăn của muỗi ở chỗ này.

"Con an tĩnh ngoan ngoãn ngồi đó đợi đi, mẹ đã dặn dò chú tài xế rồi, đến đúng mười giờ chú ấy sẽ đưa con về, con đừng hòng trốn đi. Cứ như vậy nhé, mẹ tắt máy đây." Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ không chút lưu luyến nào rất dứt khoát ngắt video.

Đỗ hữu Vi: ". . ."

Thân ái chào mẹ của con.

Tối nay Đỗ Hữu Vi làm một người con gái ngoan của mẹ, an tĩnh ngồi đợi dưới chân lão hổ đá đến mười giờ mới trở về nhà. Về đến nhà, cô không chỉ thu hoạch được một chân sưng húp dấu vết muỗi còn thu hoạch luôn được cả bệnh cảm cúm, cổ họng đau rát như bỏng.

Số mệnh của cô quả nhiên không phải xui xẻo bình thường.

Nhưng mà cô thảm như vậy vẫn không thể gợi lên sự đồng cảm của mẹ kính yêu. Ngày hôm sau Đỗ Hữu Vi lại bị mẹ mình ném đến ngồi canh dưới chân lão hổ đá, đại sư nói, liên tục ba ngày mới có hiệu quả.

Lần này Đỗ Hữu Vi học thông minh, không thể trốn về thì cô có thể tránh muỗi nha. Xịt muỗi, nhang muỗi, kem bôi, tất cả cô đều mang theo, đều dùng.!!! Cô không tin bọn nó còn có thể tiếp tục hút máu cô. Điện thoại cũng sạc pin đầy đủ, nếu không phải nơi này không cho mang đồ ăn tới thì cô đã mang cả cái siêu thị tới đây rồi nha.


"Khụ khụ." Đỗ hữu Vi bỏ một viên ngậm nhuận cổ họng vào miệng rồi lấy di động ra đăng lên vòng bạn bè một tin tức.

Đỗ Hữu Vi: Bạn đã đi dạo ở công viên Lệ Trạch lúc tám giờ thì sao? Tám giờ, chín giờ, mười giờ, bổn tiểu thư đều đã trải qua.

Đỗ Hữu Vi phát tin tức này mục đích chính là để cho mẹ thân yêu xem nên cô cố ý phát trên vòng bạn bè. Ở đó chỉ có người thân và bạn bè thân thiết của cô mới có thể xem được, lúc trước Tôn Tiêu Tiêu cũng có nhưng hôm qua cô đã đá cô ta ra rồi. Mắt không thấy, tâm không phiền.

Mẹ: Con gái, kiên trì nhất định sẽ thành công.

Đỗ hữu Vi: ". . ."

Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ căn bản không có lòng đồng cảm mà.

Đỗ hữu Vi bĩu môi, nhàm chán mở diễn đàn trường ra dạo coi một lượt. Tuy ba ngày qua cô đều không đến trường nhưng mà sự việc của cô và Trương Thánh Trạch vẫn còn rất ồn ào.

Chuyện ngày đó của cô khá nhiều người biết, một đồn mười, mười đồn trăm, dư luận thêm mắm dặm muối truyền tai nhau rồi còn đăng lên diễn đàn. Đã ba bốn ngày rồi bài viết đó vẫn được treo trên diễn đàn, một chữ thôi "nổi". Đỗ Hưu Vi ấn vào bài viết đó nhìn một lượt, đủ loại bình luận, câu từ nào cũng có. (牛鬼蛇神: Ngưu Qủy Xà Thần.). Hiện tại trong mắt các bạn học, Đỗ Hữu Vi chính là một đại tiểu thư thất bại thảm hại, vừa đáng cười lại vừa đáng thương. Mà Phan Tĩnh lại đảo ngược trận thế trở thành người chiến thắng.

Trong số các ID của những tin nhắn này có một ID tên "Trói buộc ngọt ngào" hoạt động hết sức tích cực, kiếp trước Tôn Tiêu Tiêu nói với cô, ID này là ID phụ của Phan Tĩnh, nhưng bây giờ Đỗ Hữu Vi không thể không nghi ngờ, cái ID này là ID phụ của Tôn Tiêu Tiêu. ( "甜蜜发圈"tên ID ạ, mình không nghĩ được từ nào hay ho, nghe nó hơi lạ.)

Trói buộc ngọt ngào: Lễ hội tình nhân sắp tới chắc chắn Trương Thánh Trạch sẽ không khiêu vũ cùng Đỗ Hữu Vi. Đến lúc đó, chắc chắn Đỗ Hữu Vi sẽ không có bạn nhảy cùng, nhất định mọi người sẽ cười nhạo cô ấy cho coi. Thật đáng thương.

Calo của bạn: Không biết cô ta có đến hay không nữa, không phải mấy ngày hôm nay đều không đến trường sao?

Cá khô nhỏ: Không có quy định nào là Đỗ Hữu Vi phải khiêu vũ cùng Trương Thánh Trạch nha. Dù sao cô ấy cũng là đại tiểu thư Đỗ gia, việc tìm bạn nam đi cùng thì có gì khó.

Trói buộc ngọt ngào: Ngươi thì biết cái gì? Bạn nam đi cùng tìm thì dễ, nhưng mấy ai có thể so sánh được với Trương Thánh Trạch. Đến lúc đó khẳng định Trương Thánh Trạch sẽ đi cùng Phan Tĩnh, nếu Đỗ Hữu Vi tùy tiện tìm người tới không phải là tự mình làm xấu mặt mình sao.

Uống nhiều nước ấm: Nói cũng đúng, dù sao Trương Thánh Trạch cũng là thiếu gia của Trương gia.


Trói buộc ngọt ngào: Việc này đều do Đỗ Hữu Vi tự làm tự chịu, cô ta ỷ việc hẹn được với Trương Thánh Trạch liền lên mặt khoe khoang, xem ra hiện tại chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi.

Đỗ hữu Vi cầm di động lắc lắc, những người này thật nhiều chuyện. Bài tập làm xong rồi sao? Hừ, rảnh rỗi lắm sao mà lên diễn đàn tám chuyện. Còn việc Trương Thánh Trạch sẽ khiêu vũ cùng cô là do gia đình sắp xếp. Tôn Tiêu Tiêu biết được việc này liền xúi giục cô mượn chuyện này ra oai phủ đầu Phan Tĩnh. Cô ta thực sự cố ý nói ra.

Cô bực dọc ném điện thoại ra ngoài, sau vài giây lại tự mình chạy ra nhặt lại.

Điện thoại chỉ xước bên ngoài một chút, còn lại không hề hư hỏng. Đỗ Hữu Vi xoa xoa nghĩ, ném vậy mà chỉ xước, cái điện thoại này đúng là loại mới nhất, mắc tiền nhất.

Cái ID Trói buộc ngọt ngào kia cô sẽ tìm cơ hội điều tra rõ ràng.

Đúng lúc cô đang chuẩn bị trở lại dưới chân lão hổ đá thì đụng phải một người đàn ông đang đứng cách đó không xa.

Người đàn ông dáng người cao lớn, so với anh trai của cô còn cao hơn, trên người mặc một bộ tây trang tối màu được cắt may tinh xảo, cho dù mới chỉ nhìn bóng dáng cô cũng đoán được giá trị của bộ tây trang này không hề rẻ chút nào. Có vẻ như hắn đang hút thuốc lá, do khoảng cách khá xa nên Đỗ Hữu Vi chỉ nhìn thoáng qua được khói trắng giữa ngón tay anh ta, cô không ngửi thấy mùi khói thuốc.

Dường như người đàn ông cảm nhận được ánh mắt đánh giá từ cô, anh ta quay lại nhìn về hướng Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi ngẩn người nhìn người đàn ông chìm trong ánh trăng vừa quay lại, trong nháy mắt Đỗ Hữu Vi có chút hoảng hốt.

Cô chưa từng gặp người đàn ông nào có diện mạo hoàn hảo đến vậy. Anh ta không hề để kiểu tóc thịnh hành được các thanh niên hiện nay yêu thích, kiểu tóc rẽ ngôi lệch bốn phần được chải chuốt lộ ra khuôn mặt cùng ngũ quan hoàn hảo, vẻ đẹp khảo nghiệm giá trị nhan sắc của người khác.

Kiểu tóc này rất phù hợp với hắn, vô luận là đường nét khuôn mặt gọn gàng hay ngũ quan sắc bén đều không tìm được một chút khuyết điểm nào.

Anh ta mặc một chiếc áo gile và một bộ tây trang thẳng thớm, ngay cả giày da cũng được đánh sáng loáng, khí chất tổng tài được bộ lộ mạnh mẽ.

Đỗ Hữu Vi nhìn thẳng anh ta hai giây đã cảm giác được bá khí mạnh mẽ dồn ép ập đến. Ánh mắt cô lóe lên, nhìn anh ta cười chào: "Buổi tối tốt lành."

Đỗ Hữu Vi vừa cất tiếng mới nhớ ra mình đang bị cảm, giọng cô ồm ồm như vịt đực. Đỗ Hữu Vi hận không thể bóp chết chính mình.


Ông trời ơi, giọng của cô bị cái quần què gì thế này.

Nhưng anh ta không buồn động lông mày một chút, đưa ánh mắt nhìn lướt qua Đỗ Hữu Vi rồi hít một ngụm khói thuốc. Ánh lửa của điếu thuốc lúc sáng lúc tối nhập nhòe, ánh sáng đó khiến cho vẻ đẹp của anh ta như nhuốm chút khói lửa nhân gian.

Anh ta đứng đó yên lặng hút hết điếu thuốc, vứt mẩu đầu thuốc trong tay vào thùng rác rồi xoay người đi thẳng.

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cắt, chảnh cái gì mà chảnh, chẳng qua là có chút nhan sắc, vóc dáng có chút dễ coi mà thôi.

Hứ!

Đỗ Hữu Vi cầm điện thoại di động của mình trở lại dưới chân lão hổ đá. Thời gian trôi qua một lát chú tài xế đã tới đón cô: "Tiểu thư, đã đến giờ có thể về nhà rồi."

Đỗ Hữu Vi thoáng sửng sốt: "Nhanh như vậy?"

Cô nhìn thời gian trên điện thoại theo thói quen, quả thực đã mười giờ rồi. Xem ra ban đêm gặp được diễm ngộ thời gian luôn trôi qua thật nhanh a.

Cùng thời điểm Đỗ Hữu Vi lên xe trở về thì Trương Thiếu Ngôn cũng quay lại xe của anh. Trợ lý Cao Dã thấy anh trở về liền lập tức đứng thẳng tắp cạnh cửa xe giúp anh mở cửa: "Tổng giám đốc, ngài quay lại rồi."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn lên xe, Cao Dã giúp anh đóng cửa lại.

Trên người Trương Thiếu Ngôn có mùi khói thuốc nhàn nhạt, gió thổi qua cũng không tản đi hết. Cao Dã ngồi ở ghế phụ, thật cẩn thận hỏi anh: "Bây giờ chúng ta quay về biệt thự luôn sao?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn vẫn tích chữ như vàng.

Cao Dã biết ý không hỏi thêm gì nữa, liếc mắt ra hiệu cho lái xe quay trở lại biệt thự của Trương Thiếu Ngôn.

Sau khi lên xe, Trương Thiếu Ngôn duy trì tư thế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Cao Dã cũng không dám tùy tiện lên tiếng. Tuy bình thường ông chủ cũng lạnh lùng như vậy nhưng mấy hôm nay lại càng lạnh lùng hơn. Trước đây không ai dám ở trước mặt hắn lỗ mãng nhưng gần đây đến cả thở mạnh mọi người cũng phải kiêng kị.

Bởi vì mấy hôm nữa là ngày giỗ của Lâm Huy rồi.


Cao Dã nhìn ra được tâm tình của ông chủ rất tệ. Tối hôm nay sau khi tham gia một tiệc rượu thương vụ, trên đường trở về đột nhiên hắn nói muốn hút thuốc nên kêu tài xế dừng xe tại công viên Lệ Trạch.

Bình thường Trương Thiếu Ngôn rất ít khi hút thuốc. So với trước đây, hai ngày nay anh lại hút thuốc nhiều hơn, chính vì ngày dỗ của Lâm Huy sắp đến.

Biệt thự của Trương Thiếu Ngôn được xây trên một ngọn núi phía tây ngoại ô thành phố, toàn bộ ngọn núi nhỏ này đều thuộc quyền sở hữu của anh. Tài xế lái xe qua cổng lớn, xuyên qua một mảnh hoa viên xinh đẹp dừng lại trước cửa gara. Trương Thiếu Ngôn tháo dây an toàn ra, dặn dò Cao Dã: "Sáng mai đúng giờ tới đón tôi."

Cao Dã chần chờ một chuýt không nhịn được thử mở miệng thăm dò: "Tổng giám đốc, hai ngày rồi ngài đều không ngủ được, có cần ..."

"Tôi không sao, cậu cứ làm theo những gì tôi nói là được."

"Vâng." Cao Dã gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn anh xuống xe.

Trương Thiếu Ngôn đi thẳng về phòng mình, nhanh chóng tắm rửa thay đồ ngủ rồi nằm xuống giường. Thời gian cũng không còn sớm, thừa dịp bản thân cảm thấy có chút buồn ngủ, anh vội tắt đèn rồi nhắm mắt ngủ.

Trương Thiếu Ngôn ngủ rất mau, nhưng không sâu, ngủ được đến nửa đêm thì bị ác mộng liên miên làm tỉnh giấc. Từ trong mộng tỉnh lại, cảm giác đau đớn dữ dội quen thuộc kéo đến như lũ cuốn, đại não đau nhức như muốn nổ tung.

Trương Thiếu Ngôn ấn mạnh vào hai bên huyệt thái dương, thở mạnh một hơi. Anh giơ tay lấy hộp thuốc được bác sĩ kê đơn đặt trên tủ, bởi vì động tác quá mạnh làm hơn một nửa số thuốc trong lọ rơi vương vãi khắp đầu giường.

Trương Thiếu Ngôn không để ý chút nào, anh nhặt hai viên thuốc một hồng một trắng lên trực tiếp bỏ vào miệng, không hề dùng đến nước mà cứ như vậy nuốt xuống.

Trong phòng ngủ một mảnh tối đen, cả căn phòng rộng lớn im lặng một cách đáng sợ, tĩnh mịch đến mức nghe rõ mồn một tiếng thở dốc nặng nề của anh. Sau khi uống thuốc, cơn đau đầu cũng không giảm đi được bao nhiêu. Trương Thiếu Ngôn cố gắng lấy điện thoại di động dưới gối ra, khó khăn lấy tai nghe cắm vào rồi bấm mở một bài hát duy nhất được lưu trong điện thoại.

Bài hát này không có tên, cũng không có thông tin nào của người hát, nhưng khi giọng hát của cô gái kia truyền đến tai, Trương Thiếu Ngôn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, anh có cảm giác như thế giới hoàn toàn được gột rửa, cơn đau đầu cũng giảm mạnh.

Ca khúc dài 4 phút 49 giây, sau khi bài hát kết thúc, cảm xúc Trương Thiếu Ngôn dần ổn định lại, tiếng thở dốc so với lúc trước nhỏ hơn rất nhiều. Anh nhắm mắt lại mệt mỏi tựa vào đầu giường, toàn thân là mồ hôi lạnh dính nhớp.

Trong điện thoại, tiếng hát của cô gái vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần.

Đây là bài hát duy nhất trong điện thoại của Trương Thiếu Ngôn, đến tận bây giờ anh vẫn không biết chủ nhân của bài hát này mặc dù đã sai người đi tìm mất một thời gian dài. Mọi người ai cũng nói Trương Thiếu Ngôn là người đứng đầu Trương gia, sát phạt quyết đoán không gì cản nổi, nhưng anh lại không tìm được cô.

Nghĩ đến việc này, Trương Thiếu Ngôn lại lãnh đạm nhếch khóe môi.

Giọng ca của cô gái rất trong trẻo, có cảm giác sạch sẽ trong vắt, bài hát này là dùng điện thoại thu lại đơn giản, ngay cả việc hậu kỳ cơ bản còn không có không nói gì đến việc xử lý âm thanh. Nhưng chính bài hát đơn giản không có gì nổi bật trong mắt người khác này lại là liều thuốc duy nhất cứu mạng Trương Thiếu Ngôn mỗi khi vật lộn với cơn đau rã rời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận