Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

        Edit: Diệp Khuynh Ẩn

         Vào buổi chiều đầu hè tháng năm, không khí trong lành và đầy nắng, từng áng mây trắng mềm mại trôi hờ hững.

  Đỗ Hữu Vi đã ngồi ngẩn người trên giường lớn của mình hơn nửa giờ đồng hồ.

  Vào ngày tuyết rơi đầu tiên ở Thành phố A, cái ngày cô nhảy từ biển(三琴湾:mình không biết chỗ này, ai biết không ạ. Dịch nó ra là Vịnh Sanqin – vịnh Tam Cầm)xuống, nước biển mặn chát từng chút cắn nuốt cơ thể cô. Đỗ Hữu Vi biết mình đã chết.

  Nhưng trong khoảnh khắc cô mất đi ý thức, tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường kingsize quen thuộc, bầu trời bên ngoài cửa sổ trong xanh vô cùng, mặt trời chói chang, không hề có dấu vết của một trận tuyết lớn.

  Cô đã dành nửa giờ để suy nghĩ về sự việc quái dị này và cảm thấy chỉ có hai khả năng có thể xảy ra.

  Thứ nhất, ký ức về nửa trước là một cơn ác mộng khủng khiếp đối với cô. Thứ hai, cô đã trọng sinh.

  Mặc dù thành tích của Đỗ Hữu Vi không tốt, nhưng cô vẫn là một thanh niên tốt, luôn ủng hộ khoa học kĩ thuật. Những người đáng trách chỉ có những vị thần mà mẹ cô vẫn hết sức mê tín. Chính vì vậy, Đỗ Hữu Vi xác định, cô thực sự sống lại rồi.

  Gió thổi lay động tấm rèm, để lộ ra cửa sổ đang bị che khuất. Đỗ Hữu Vi liếc nhìn ra bầu trời bên ngoài, xốc chăn mỏng ra bước đến bên cửa sổ.

  Cửa sổ trong phòng ngủ của cô là nơi tốt nhất để nhìn ra toàn bộ hoa viên trong biệt thự. Cho dù đó là một bộ phim bom tấn lớn về hoa tươi, bãi cỏ xanh rờn được cắt tỉa cẩn thận hay đài phun nước có điêu khắc nữ thần Bắc Âu, bạn đều có thể thấy tất cả chúng ở đây.

  Đỗ Hữu Vi hờ hững chống tay lên bệ cửa sổ, cô cảm nhận từng cơn gió nhẹ mơn man thổi qua, cơn gió đùa nghịch mang theo tiếng thở dài nặng nề.

  Nửa năm trước, gia đình họ bị đuổi ra khỏi biệt thự và sống một cuộc sống còn tồi tệ hơn cả đám người vô gia cư. Nhưng bây giờ, cô đã trở lại.

  Mọi thứ vẫn chưa xảy ra và cô sẽ không để chúng xảy ra lần nữa.

  Đỗ Hữu Vi nhếch môi và xoay gót đi đến phòng để quần áo.

  Cô có tổng cộng năm căn phòng chỉ để quần áo, bốn trong số đó là quần áo, giày, mũ và phụ kiện mới nhất trong năm, mỗi phòng đều được phân chia thoe mùa một cách tỉ mỉ, phòng còn lại chính là đồ ngủ.


  Vì hôm nay cô không định ra ngoài, cô tìm một bộ quần áo ở nhà để thay rồi đi thang máy đến khu vườn của biệt thự.

  Đỗ Hữu Vi thích uống trà và dắt chó đi dạo trong vườn. Chính vì vậy biệt thự đặc biệt xây một phòng tắm nắng trong vườn, bên trong có bàn ghế xích đu và cả người phục vụ.

  Ba con chó lớn đang chơi trên bãi cỏ thấy Đỗ Hữu Vi đi tới liền lao đến chỗ cô. Khi cả nhà bị đuổi ra khỏi biệt thự, ba con chó lớn mà cô nuôi đã bị bắt đi. Ai đã bắt chúng và đưa chúng đến nơi nào thì cô không thể đoán được.

  Thời điểm đó, cả nhà đều phải sống cuộc sống khó khăn, từng ngày trôi qua trong bế tắc, huống hồ là ba con chó.

  ''Gâu gâu.'' Ba con chó lớn vui mừng chạy quanh chân cô, liếm bắp chân cô. Đỗ Hữu Vi cúi xuống ôm chúng thật chặt và hôn đầu chú chó một cách thân mật: ''Nhất Nhất, Nhị Nhị, Kim anh tuấn!''

Nhất Nhất, Nhị Nhị và Kim anh tuấn chính là tên Đỗ Hữu Vi đặt cho hai chú chó chăn cừu và chú chó lông vàng. Kim mao được đưa đến sau cùng, mọi người đều nghĩ Đỗ Hữu Vi sẽ gọi nó là tam tam, nhưng Đỗ Hữu Vi chính là một cô gái đặc biệt khác thường như vậy.

  "Tiểu thư, trà chiều đã được chuẩn bị sẵn, ngài có muốn dùng bây giờ không?" Quản gia thấy Đỗ Hữu Vi đã đến liền hỏi.

  Hai mắt của Đỗ Hữu Vi vụt sáng lên, buông con chó lớn trên tay và quay lại nói: ''Được.''

  Từ trước tới nay trà chiều của cô luôn là do quản gia chuẩn bị. Đồ ăn ông nấu không thể so sánh được với đầu bếp, nhưng món tráng miệng do quản gia làm chắc chắn là năm sao. Hôm nay trà chiều của Đỗ Hữu Vi là một chiếc bánh dâu tây nhỏ, một chút bánh quy, một tách hồng trà, và đương nhiên không thể thiếu món bánh su kem mà cô yêu thích nhất. (泡芙: tên bánh)

- Ngô quản gia, tôi thấy bánh su kem này chỉ có ông làm là tuyệt nhất, vỏ bánh rất giòn, kem lại không ngấy.   

Bánh su kem bốn vị được Ngô quản gia làm hết sức tinh xảo, kem dâu, kem socola, kem matcha và kem vani. Đỗ Hữu Vi thích nhất là matcha nên cô nhanh chóng thủ tiêu hết vị matcha trước rồi mới dừng tay lại.

''Cảm ơn tiểu thư khen ngợi.'' Ngô quản gia hơi cúi người hướng Đỗ Hữu Vi rồi lại nhanh chóng đứng thẳng tắp.

  Đỗ Hữu Vi miễn cưỡng xoa xoa hai tay vào nhau khẽ lắc đầu, nhìn chỗ bánh su kem matcha cô vừa ăn hết một cách đầy tiếc nuối. Động tác này của cô làm Ngô quản gia giật mình không nhỏ, nhìn ánh mắt của cô Ngô quản gia có cảm giác như hôm nay mình thức dậy nhầm cách, tiểu thư hôm nay có chút khác lạ.

  Đỗ Hữu Vi không để tâm đến hình ảnh của mình một chút nào, hình ảnh đâu có ăn được như bánh su kem thân yêu. Trong kí ức của cô, những ngày sống một cách khổ cực trước kia, có những khi cô chỉ có thể ăn vài mẩu bánh mì mốc, khi ấy một chiếc bánh su kem như vậy của Ngô quản gia cũng là một mong muốn hết sức xa vời.

  "Ngô quản gia, khi nào ông rảnh có thể dạy tôi làm bánh su kem không?"


  Ngô quản gia giật mình ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, vừa rồi sắc mặt tiểu thư vẫn rất bình thường hắn còn đang nghĩ rằng cô rất ổn lại bắt gặp được hành động khác thường của cô, tiểu thư vậy mà lại liếm ngón tay. Vẻ mặt của Ngô quản gia hết sức kinh hãi, ông nghĩ lúc nãy ông lầm rồi, xem ra chuyện kia gây ra cú sốc không nhỏ: "Tiểu thư, nếu ngài muốn ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể bảo tôi."

  Đỗ Hữu Vi khẽ lắc đầu: "Vẫn là tự mình làm tốt hơn, không phải lúc nào ông cũng ở cạnh tôi."

  Lúc này Ngô quản gia thực sự muốn gọi bác sĩ tới khám cho tiểu thư nhà mình.

  Trong lúc ông còn đang đắn đo tìm từ ngữ uyển chuyển để an ủi tiểu thư thì cô bé giúp việc A Thu đi đến: "Tiểu thư, Tôn tiểu thư tới."

  "Hữu Vi, mình tới rồi nè." Tôn Tiêu Tiêu đi phía sau A Thu, nhìn thấy một màn ấm áp trong phòng trà. Cô ta nhìn Đỗ Hữu Vi chìm trong ánh tịch dương thanh tao thưởng trà, xung quanh cô là ba chú chó gật gù ngủ một cách an tĩnh, hình ảnh này khiến cô ta có chút chói mắt.

  Đỗ Hữu Vi cầm tách trà bình thản ngầng đầu lên nhìn cô ta.

  Tôn Tiêu Tiêu là tam tiểu thư nhà họ Tôn. Bởi vì cô ta học cùng đại học với cô, hai người đều là tiểu thư thế gia nên qua lại có chút thân thiết. Đỗ Hữu Vi không tài nào quên được, chính cô ta là người luôn xúi giục cô, cô ta ở bên cạnh cô châm ngòi ly gián, khiến cô chọc giận Trương Thánh Trạch, làm bản thân rơi vào hoàn cảnh không thể cứu vãn; kết cục cuối cùng là cô đã tự vẫn. Mà Tôn Tiêu Tiêu lại đổ hoàn toàn mọi trách nhiệm lên Đỗ gia, bản thân cô ta thì an toàn lui lại không chút hao tổn.

  Đỗ Hữu Vi kìm nén lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, gương mặt vẫn bình thản mỉm cười: "Cậu đến rồi."

  "Gâu gâu." Kim mao đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Đỗ Hữu Vi đột nhiên đứng dậy hướng về phía Tôn Tiêu Tiêu sủa lớn.

  Tôn Tiêu Tiêu đành phải dừng chân lại, cô ta đứng nguyên tại chỗ nhìn Đỗ Hữu Vi hơi nhăn mày: "Hữu Vi, Kim mao nhà cậu thật hung dữ a."

  Đỗ Hữu Vi cười nhẹ, chậm rãi đặt tách trà xuống xoa xoa đầu Kim mao: "Vậy sao? Kim anh tuấn nhà tôi bình thường rất ngoan, chỉ có khi thấy cậu nó mới dữ dằn như vậy nha."

  Khi nói đến vấn đề này, Đỗ Hữu Vi cũng không thể nhịn được tự cười giễu bản thân mình. Đến cả Kim anh tuấn nhà cô cũng có thể nhận ra Tôn Tiêu Tiêu không phải người tốt đẹp gì, vậy mà kiếp trước cô lại ngốc nghếch một lòng tin tưởng cô ta, quả nhiên là tự gây họa không thể sống.

  "Gâu gâu." Cái vuốt ve nhẹ nhàng của Đỗ Hữu Vi cũng không thể trấn an được Kim mao, nó vẫn hung dữ sủa lớn.

  "Hữu Vi, cậu mang chúng nó đi đi, tớ sợ." Tôn Tiêu Tiêu sợ hãi trốn sau A Thu.


  Đỗ Hữu Vi thở dài: "Được rồi, nếu cậu sợ thì tớ sẽ đưa chúng đi. A Thu, em đưa tụi nó về đi."

  A Thu đáp ứng đưa chúng về nhà.

  Lầu một trong biệt thự Đỗ gia có một căn phòng rộng lớn được thiết kế đặc biệt giành cho ba con cún của tiểu thư, căn phòng tiện nghi sáng sủa, muốn gì có đó.

  Tôn Tiêu Tiêu thấy ba con chó đã được mang đi liền tự nhiên đi đến phía đối diện cô ngồi xuống, cô ta rất ân cần tiếp chuyện: "Vi Vi, hôm nay cậu không đến trường là mình lo muốn chết. Tan học mình đặc biệt đếm thăm cậu nè."

  Lông mày Đỗ Hữu Vi khẽ nhăn lại, đầu óc xoay chuyển một hồi mới nhớ ra được việc này.

  Nói đến việc hôm nay cô không đi học thì Tôn Tiêu Tiêu cũng có liên quan không nhỏ đâu. Chính cô ta châm ngòi làm cô tức giận, khi ấy cô tức giận đến mất trí nên mới chạy tới cho Phan Tĩnh một cái bạt tai. Và tất nhiên, bạn trai đương nhiệm của cô ta, Trương Thánh Trạch làm hết chức trách một người bạn trai. Trước mặt mọi người, hắn ta cư nhiên tát cô một cái, biến cô thành trò cười của toàn trường.

  "..." Đỗ Hữu Vi câm nín, không thể cho cô trở về sớm hơn một ngày sao?

  "Vi Vi, lần này Trương Thánh Trạch thật quá đáng, dù gì anh ta và cậu cũng có hôn ước, vậy mà anh ta lại có thể vì người phụ nữ khác mà ra tay với cậu." Vẻ mặt Tôn Tiêu Tiêu tỏ ra hết sức bất bình, một bộ dáng bênh vực kẻ yếu được cô ta thể hiện hết sức chân thành. Lúc này Đỗ Hữu Vi lại nhìn ra được, Tôn Tiêu Tiêu muốn khích cô đi tìm Trương Thánh Trạch và Phan Tĩnh gây rối.

  Đỗ Hữu Vi vẫn thản nhiên ăn bánh, nhẹ nhàng đáp lại: "Cũng không tính là hôn ước, cái đó chỉ là nói miệng lúc nhỏ thôi. Dù sao tôi cũng không thích Trương Thánh Trạch, hắn ta yêu ai thì mặc hắn."

  "Nhưng hiện tại cả trường đều biết chuyện cậu và Trương Thánh Trạch có hôn ước, Phan Tĩnh như vậy . . ."

  "Nhưng hiện giờ tôi lại muốn biết, cậu nói xem sao mọi người lại biết chuyện của tôi và Trương Thánh Trạch?"

  Tôn Tiêu Tiêu sửng sốt nhìn cô: "Chuyện này không phải do tiện nhân Phan Tĩnh nói ra sao?"

  "Làm sao Phan Tĩnh lại biết được a?"

  "Có thể là Trương Thánh Trạch nói cho cô ta."

  "Tại sao Trương Thánh Trạch lại muốn nói cho cô ta chuyện này nha? Nói với bạn gái chuyện bản thân có hôn ước, hắn ngốc sao?"

  "Điều này chỉ có hắn mới biết được, có lẽ muốn cho Phan Tĩnh một công đạo a."

  Đỗ Hữu Vi mỉm cười bình thản. Trước Phan Tĩnh, Trương Thánh Trạch cũng có vài người bạn gái khác, nếu muốn cho Phan Tĩnh một cái công đạo, hắn ta phải nói đến mấy cô gái này chứ không phải là người có hôn ước hứa miệng là cô. Kiếp trước, cô một lòng tin tưởng Tôn Tiêu Tiêu, cô luôn cho rằng mọi chuyện đều do Phan Tĩnh giở trò, bây giờ xem ra mọi chuyện đều có thể do Tôn Tiêu Tiêu tính kế.

  "Vi Vi, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy. Cậu không biết được trên diễn đàn trường học đã đồn đại ầm ĩ như thế nào đâu." Tôn Tiêu Tiêu nắm tay cô, tận tình khuyên nhủ.


  Đỗ Hữu Vi rút tay ra, mỉm cười hết sức ôn hòa: "Cậu có biết tôi thích nhất khu vườn này không? Cậu thử ngửi xem có mùi gì?"

  Tôn Tiêu Tiêu không biết trong hồ lô cô có thuốc gì, suy nghĩ một chút vẫn phối hợp trả lời: "Đương nhiên là mùi hoa rồi."

  Hoa viên của Đỗ gia được chăm sóc rất tốt, một năm bốn mùa, mùa nào cũng có hoa nở rộ, từ xa đã thấy thoang thoảng hương hoa ngọt ngào.

  Đỗ Hữu Vi nhìn cô ta, khóe môi cong lên: "Không, mùi của tiền bạc."

  Cô ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đến lớn có bao giờ phải chịu khổ cực. Nhưng chính Trương Thánh Trạch đã "giúp" cô trải nghiệm qua cuộc sống túng quẫn tận cùng. Trương gia là một đại gia tộc, là cây cổ thụ lớn, tuy địa vị của Trương Thánh Trạch không cao, nhưng nếu chọc giận hắn thì việc giải quyết một Đỗ gia không có gì là khó.

  Trứng chọi đá.

  Được sống lại một lần nữa, Đỗ Hữu Vi không dám cam đoan mình có thể tiến bộ đến mức nào, nhưng chắc chắn cô sẽ không đi khiêu khích Trương gia. Cô chỉ muốn bảo vệ Đỗ gia, bảo vệ tài sản và sống một cuộc sống êm đẹp, tận tình hưởng thụ.

  "Tiêu Tiêu, sau này chuyện liên quan đến Trương Thánh Trạch và Phan Tĩnh cậu không cần nói với tôi."

  Ánh mắt Tôn Tiêu Tiêu khẽ động, thuận theo lời của Đỗ Hữu Vi: "Được, sau này mình sẽ không nhắc nữa. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ không quấy rầy nữa."

  "Được." Đỗ Hữu Vi gật đầy, để người làm tiễn cô ta về.

  Tôn Tiêu Tiêu vừa đi, mẹ của Đỗ Hữu Vi, Tưởng Mạn Lâm liền đến. Tưởng Mạn Lâm thấy cô vừa uống trà, vừa ăn bánh, nhìn tâm trạng có vẻ tốt hơn hôm qua rất nhiều bà liền nhẹ nhõm: "Tiểu Vi, bạn cùng lớp của con tới sao?"

  Đỗ Hữu Vi nhìn thấy Tưởng Mạn Lâm, trong lòng cô như có trăm ngàn cơn sóng cuộc trào. Cha mẹ và anh trai luôn luôn cưng chiều cô hết lòng. Đỗ gia luôn làm ăn trong sạch, vốn dĩ là một gia đình hạnh phúc. Chính vì cô mù quáng tin tưởng, lại tùy hứng làm bậy đã phá hủy hết thảy.

  "Có chuyện gì sao mẹ?" Đỗ Hữu Vi cười hỏi.

  Tưởng Mạn Lâm nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, nở nụ cười ôn nhu. Bà biết Đỗ Hữu Vi chịu ủy khuất, nhưng chuyện này là do Đỗ Hữu Vi ra tay trước, nếu bọn họ tìm Trương gia lý luận thì có thể sẽ chịu thiệt nhiều hơn. Không còn cách nào khác,bà đành phải tìm cách khác an ủi con gái: "Là như vậy, sáng nay mẹ đi xem số mệnh giúp con, thầy tướng số nói gần đây con sẽ gặp xui xẻo, muốn hóa giải số mệnh cần phải thân cận gần gũi với con hổ một chút. (, 要改命的话, 就得离老虎近一点: ai dịch sát hơn câu này được hong chỉ mình zới ạ)."

  Đỗ Hữu Vi nghẹn lời: ". . ."

  Được rồi, kiếp trước mẹ cô cũng kêu cô đi gặp thầy tướng số, nhưng lúc đó cô đang chìm đắm trong n ỗi buồn tủi nhục, đâu có tâm trạng xem bói coi tướng. Cô nhớ được, lúc ấy cô đã nổi giận với mẹ rồi đuổi người đi.

  Cô biết mẹ lo lắng cho cô, cơ hội trọng sinh chỉ có một lần. Lần này, cô nhất định sẽ làm một người con gái ngoan ngoãn, an phận là tiểu thư Đỗ gia: "Dạ được, con đi với mẹ." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận