Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền


Ngoài cửa trợ lý cầm một bộ đồ tây mới tinh, đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi cánh cửa được mở ra từ bên trong. Đằng sau có một bác sĩ đang cầm hộp y tế. Trợ Lý Hà vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thật ra trong lòng đang thấp thỏm không yên. Nguồn điện của khu vui chơi ‘phát sinh sự cố', anh vừa phải sắp xếp người di tản du khách, vừa phải tìm kỹ thuật viên kiểm tra lại mạch điện, lúc này nguồn điện dự phòng lại có vấn đề, anh không cách nào phân thân, trong lúc nhất thời quên mất Tần tổng.  Anh cho rằng Tần tổng đã về nhà. Buổi sáng nhận được tin Trương Kinh Hoa không đến công ty nộp đơn từ chức, mới nhận thấy có chuyện không ổn, càng nghiêm trọng hơn là Tần tổng hình như bị thương. Anh không thể trốn tránh trách nhiệm. Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng nghỉ từ bên trong mở ra, Trợ Lý Hà nhìn thấy một người vạn vạn lần không ngờ sẽ xuất hiện ở đây, anh rất kinh ngạc: "Tô Chanh tiểu thư, sao cô lại ở đây?" Lý do duy nhất mà Hà Viễn có thể nghĩ đến cho sự hiện diện của cô ở đây là, cô ấy vẫn chưa chết tâm, lại bắt đầu nghĩ cách quấn lấy Tần tổng. Đã lâu không gặp, Hà Viễn còn thật sự cho rằng cô đã từ bỏ,  không ngờ anh sai rồi.

Nói không chừng, Tần tổng bị thương là vì cô ấy, vì sự xuất hiện của cô, anh có thể sẽ mất đi công việc này.


Hà Viễn trong lòng thật sự cảm thấy không vui nổi. Tô Chanh cũng biết vị trợ lý này, dù sao trước đấy nguyên chủ thường xuyên liên lạc với anh ta, thời gian gặp vị trợ lý này còn nhiều hơn thời gian gặp Tần Quyết.    “Trợ lý Hà, chào buổi sáng” Tô Chanh tươi cười chào hỏi, nhìn thấy phía sau anh ta có một người đàn ông, có vẻ là bác sĩ, vội vàng bước sang một bên: “Các anh đến thì tốt quá, Tần Quyết bị thương ở chân, mau đến xem cho anh ấy.” Hà Viễn mặc dù trong lòng tức giận, nhưng vẫn có thể duy trì tố chất nghề nghiệp cơ bản , "Chào buổi sáng, Tô Chanh tiểu thư.” Tô Chanh cảm thấy vẻ mặt của vị trợ lý này có chút kỳ lạ, gãi gãi đầu không hiểu nguyên nhân. Trong phòng, Tần Quyết đang ngồi ở cuối giường, bác sĩ lấy dụng cụ ra kiểm tra mấy phút rồi mới nói: "Tần tiên sinh chỉ bị chấn thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương." Tô Chanh vốn dĩ đang khoanh tay đứng ở một bên xem náo nhiệt, nghe vậy lập tức nói: "Bác sĩ, hay là anh xem lại lần nữa đi, anh ấy không thể đi được, thương thế rất nghiêm trọng." Khóe miệng Tần Quyết hơi nhếch lên, không mở miệng. Tô Chanh nói chắc chắn như vậy hại bác sĩ suýt chút nữa hoài nghi chuyên môn của bản thân, lại xem một lần nữa, sau đó tự tin nói: "Tô tiểu thư chắc là nhìn lầm rồi, vết thương của Tần tiên sinh không nghiêm trọng chút nào, không ảnh hưởng đến việc đi lại.” ??? Không nghiêm trọng chút nào? Tô Chanh mở to hai mắt,  quay đầu nhanh chóng nhìn về phía Tần Quyết, ánh mắt rực lửa: “Hôm qua không phải anh nói không đi được sao?” Nói xong cô cảm thấy có chút không đúng, anh không thể đi lại sao có thể đi vệ sinh được? Buổi tối làm sao mà khoác áo lên cho cô được? Chó má! Hại cô không chỉ cõng anh lên tầng 3, mà còn ân cần massage chân cho anh. Nhưng anh ta lại không làm điều mà một con người nên làm! Lúc đi học chẳng nhẽ giáo viên không dạy anh ta phải biết ơn người đã giúp đỡ mình sao? Tô Chanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tự nhủ không nên tức giận, không được tức giận, cô không được làm gì hắn! Siết chặt nắm đấm! Chỉ thấy Tần Quyết không có chút áy náy nào đứng lên, hai chân dài thẳng tắp dừng lại trước mặt Tô Chanh. “Em tức giận sao?” Nói điều này không phải là quá vô nghĩa sao! “Không có.” Tô Chanh buông lỏng nắm đấm, nở nụ cười chân thành, giúp hắn tìm cớ thuyết phục chính mình: “Em nghĩ anh nhất định là có lý do, nhất định không phải do anh cố ý, em tin anh.” Nếu không không thể có người xấu xa như vậy. Tần Quyết gật đầu, “Tôi chính là cố ý.” “Hả?” Tô Chanh sững sờ. Tần Quyết xoay người, cúi xuống nhìn chằm chằm Tô Chanh "Sao, em có ý kiến?" Khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên rất gần, Tô Chanh bất giác lui về phía sau một bước. Nhẫn nhịn xua tay: "Không, không, anh đừng nghĩ nhiều, em làm sao dám có ý kiến." “Như vậy đi, anh chỉ cần cho em 700 triệu như đã hứa là được.” Dù sao cô cũng không chịu thiệt, trên đời này chỉ có tiền là sẽ không phản bội cô. Tần Quyết duỗi thẳng thắt lưng, thu lại biểu tình, hừ lạnh: “Em ngoài tiền thì còn biết đến cái gì nữa, thô tục." Tô Chanh không quan tâm đến mấy câu đánh giá cô là thô tục mà anh nói: "Hả? Anh không phải là muốn quỵt chứ?” Tần Quyết: "..." Sau khi lấy được tiền Tô Chanh liền thay đổi sắc mặt, cười tươi mở ngân phiếu trong tay: “Em biết là Tần Quyết sẽ không lừa em mà.” Một bộ dáng thấy tiền là sáng mắt. “Được rồi.” Tần Quyết ngữ phí không tốt nói, “Em còn ở đây làm gì? “Ồ ồ.” Tô Chanh đáng yêu vẫy tay, “Vậy em về trước đây, Tần Quyết tạm biệt.” cũng thật lễ phép. Tần Quyết quay mặt đi, cũng lười nhìn cô. Trợ Lý Hà đứng ở ngoài xem ý thức được hình như  mình đã hiểu lầm Tô Chanh tiểu thư rồi, mặc dù không hiểu nổi tại sao Tô Chanh tiểu thư lại xuất hiện ở đây, nhưng nếu Tần tổng bị thương là kế hoạch của cô ấy, thì biểu cảm của Tần tổng hẳn không phải như hiện tại.  Ít nhất từ trước đến nay, khi đối mặt với Tô Chanh tiểu thư anh chưa từng thấy Tần tổng có sắc mặt tốt như vậy . Sau khi Tô Chanh rời đi. Hà Viễn đã làm một bản báo cáo về những vấn đề xảy ra từ tối hôm qua đến giờ, liên quan đến vấn đề nguồn điện của khu khu chơi và việc xử lý Trương Kinh Hoa. "Ừm." Đọc xong bản báo cáo, Tần Quyết lạnh nhạt mở miệng: “Trừ tiền thưởng cuối năm.” “Vâng.” Trợ Lý Hà thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay Tần tổng tâm tình tốt, nếu không thì không chỉ đơn giản là trừ tiền thưởng cuối năm được.     ... Tô Chanh tìm được chỗ sạc điện thoại trong công viên. Vừa mở máy, Trương Nhược Ngọc đã gọi tới: "Tô Chanh, cậu làm sao vậy, sao không nghe máy?" “Điện thoại hết pin.” Tô Chanh vừa nghĩ tới đã tức giận: “Không phải đã nói là đến tìm mình sao, cậu cho mình leo cây cả một ngày? Trương Nhược Ngọc ở bên kia điện thoại vui vẻ cười nói: “Mình định nói cho cậu chuyện này, không phải cậu bảo mình tìm giúp cậu phương thuốc dân gian điều trị phương diện đó sao? Có một người bạn của mình nói có biết một bác sĩ Đông y rất giỏi trong việc chữa trị cái này, phương thuốc mình đã gửi  qua điện thoại cho cậu rồi, cậu mau xem thử đi”.

Trương Nhược Ngọc càng nói càng hưng phấn, giọng nói càng lớn.


Không biết còn tưởng là thuốc chữa cho cô ấy! Tô Chanh lấy tay xoa xoa tai, “Cám ơn cậu, nhưng mình nghĩ có lẽ không cần nữa.” Đã lâu như vậy, nếu như Tần Quyết thực sự không lên nổi, hắn đã sớm đến tìm cô tính sổ.


Đánh giá sắc mặt của anh ta ngày hôm qua, anh ta không tức giận cũng không khó chịu khi nhìn thấy cô, chắc hẳn không có vấn đề gì về phương diện đó. Điều này khác với tình tiết trong chuyện. Tô Chanh phân tích, những tình huống phát sinh trên người nam chủ có thể thay đổi, vậy thì kết cục của cô cũng có thể thay đổi, dù sao với bản lĩnh vuốt mông ngựa của cô trong khoảng thời gian này và sự xuất hiện sau đó của nữ chủ, cô nhất định sẽ không giống như nguyên chủ, vậy thì Tần Quyết về phương diện nào đó cũng không cần trả thù cô! Cái này gọi là gì?Nhân định thắng thiên! Tài hùng biện thay đổi vận mệnh! Vỗ tay vỗ tay. Trương Nhược Ngọc ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy Tô Chanh nói không cần nữa, trong lòng tức giận đến phát run: "Cái gì? Cậu không cần nữa, mình vất hết mặt mũi, vất vả lắm mới hỏi được cho cậu, vậy mà cậu lại nói không cần nữa? " Trương Nhược Ngọc hét ầm lên trong điện thoại, Tô Chanh đem điện thoại bỏ ra xa tai, không cẩn thận chạm vào phím mở loa ngoài, giọng Trương Nhược Ngọc từ trong điện thoại phát ra rất to: "Tại sao không cần  !!! Không phải cậu nghi ngờ Tần Quết không được sao? !! " “Cô nói ai không được?” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng cô. Tô Chanh: ... Cô tuyệt vọng muốn chết. Rõ ràng Trương Nhược Ngọc cũng đã nghe thấy giọng của Tần Quyết, giả vờ giả vịt nói ‘cái gì, ôi có người đang tìm tôi sao, được rồi, tôi tới ngay', giây tiếp là âm thanh cúp máy, không do dự dù chỉ một giây. Đồng đội heo! Tô Chanh xây dựng thành lũy tâm lý, kinh ngạc quay đầu lại, “Ồ, thật trùng hợp, lại gặp anh rồi, thời tiết hôm thật đẹp.” “Không khéo.” Tần Quyết bất động thanh sắc, “nói đi.” “Nói gì cơ?” Tô Chanh giả ngu. Tần Quyết: “Em đi khắp nơi nói tôi không được?” Chẳng trách trước đây cô nhiệt tình quảng cáo Thận Bảo cho anh, hoá ra là nghi ngờ anh không được. Anh có chút tò mò không biết cô đã rút ra kết luận này từ đâu? Lúc này, Tô Chanh thấy không thể tránh được nữa, đành cá chết lưới rách nói thật: "Bởi vì lần trước trong khách sạn em hạ dược anh, sợ thân thể và tâm lý của anh có vấn đề, cho nên em muốn chuộc tội...!"Trong truyện, nam chủ vì hành vi của nữ phụ mà chán ghét, từ đó sinh ra ác cảm với phụ nữ, lúc đọc truyện cô còn cười nhạo tình tiết này rất lâu đó! Tần Quyết nhíu mày: “Hạ dược thôi mà cũng đến mức làm cho em phải lo lắng như vậy sao.” “Đây không phải là đem anh… đó sao.” Tô Chanh xấu hổ xoắn xoắn ngón tay. “Ai nói với em là chúng ta làm rồi?” Tần Quyết nhíu mày sâu hơn, lúc đó anh tỉnh lại kịp thời sau đó đánh ngất cô, hai người bọn họ cũng không kịp xảy ra chuyện gì. “Hả?” Tô Chanh không hiểu ý của anh: “Chúng ta không có? Không thể, trong truyện rõ ràng viết nam chủ bị thất thân bởi nữ phụ, rất nhiều độc giả còn chỉ trích nam chủ không bảo vệ sự trong sạch của bản thân. Tô Chanh kinh ngạc há hốc miệng, không biết nên phản ứng như thế nào. Tần Quyết đột nhiên vươn tay nâng cằm của cô lên: “Ngậm miệng lại, rất xấu.” Tô Chanh sợ hãi lui về phía sau hai bước.

“Lúc đó không phải anh đã nói, cho dù chúng ta có lên giường em cũng đừng si tâm vọng tưởng sao?” Tần Quyết: “Em biết ‘cho dù’nghĩa là gì không?" Tô Chanh: "..." Ở đây chơi trò chơi chữ với cô à? !!! Bọn họ không phát sinh quan hệ, nguyên chủ nhất định biết, nhưng lúc cô xuyên qua trời đã sáng rồi, căn bản không biết tình huống thế nào. Liệu Tần Quyết có nghi ngờ cô ...!Không, cô phải nhanh chóng giải thích! “Bảo sao em cảm giác rất kỳ quái, hóa ra là em nhớ nhầm, haizzz, thật là ngớ ngẩn!” Tô Chanh tự mắng mình sau đó lại giả bộ vỗ đầu. Sau đó cô nhìn Tần Quyết bằng ánh mắt nhẹ nhõm: “Anh không biết đâu, sau đêm hôm ấy mỗi lần nghĩ lại những việc mình đã làm, em hối hận đến mức cả đêm không ngủ được! Hóa ra là em nhớ nhầm, tốt quá rồi.


Nếu đã là hiểu lầm thì có thể yên tâm ai về nhà nấy rồi, Tần Quyết, tạm biệt! " Xấu hổ chết mất, chuồn thôi chuồn thôi. “Hiểu lầm?” Tần Quyết nắm cổ áo của cô kéo lại: “Tôi lại không nghĩ vậy.”. Dưới sự khống chế của hắn, Tô Chanh đành phải dừng lại, quay đầu hoài nghi: "Cái gì?" “Trong trung tâm mua sắm, em ghen tị với nữ nhân viên mà làm cho cô ta mất mặt.

Trong nhà hàng, nhìn thấy tôi thì cố ý mắng chửi sau lưng tôi, còn trong quán bar thì dỗ dành tôi bằng những lời ngọt ngào, Tô Chanh, em muốn thu hút sự chú ý của tôi đến vậy sao?" Tô Chanh: ...!???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui