"Chào Thẩm tiên tử, ta là Phượng Tiêu Tiêu." Giọng điệu của nàng ta không nặng không nhẹ, mặc dù gọi Thẩm Diệu Âm một tiếng "tiên tử", nhưng giọng nói lại có vẻ vô lễ, bất kính với nàng.Đoán chừng là thoáng nhìn đến miếng ngọc đồng tâm trên tay Thẩm Diệu Âm, sắc mặt nàng ta liền cứng lại mấy phần: "Sư tôn tặng cho ngươi?""Đúng vậy." Thẩm Diệu Âm cũng đang dò xét vị nữ phụ là kiếm tu có thiên phú bẩm sinh này, trong nguyên tác miêu tả Phượng Tiêu Tiêu cố chấp, kiêu ngạo, cái tôi cao hơn trời, trong lòng, trong mắt chỉ chứa được một người là Hứa Thừa Phong.Thế nhưng Phượng Tiêu Tiêu trước mắt..."Sư tôn, chúng ta phải về rồi.
Con đã chọn một khách phòng thanh tịnh, người hẳn sẽ thích." Nàng ta vừa nói vừa đẩy xe lăn của Ôn Chước Tuế, chậm rãi nói với hắn.Ôn Chước Tuế thoáng quay đầu, hơi gật đầu với Thẩm Diệu Âm, ra hiện bọn họ xin lỗi vì không tiếp được.Phượng Tiêu Tiêu vẫn như trước đây, trong mắt không có người đẩy Ôn Chước Tuế về, trên đường đi có không ít người muốn bắt chuyện với nàng ta, có điều nàng ta không phản ứng với một ai cả.
***Hứa Thừa Phong đi theo Đông Phong của Huyền Uyên Tông, lần nữa trở về Thanh Diễn Tông.Hắn đã nói hắn có thiên phú dị bẩm thế này, nhất định sẽ không đến tình cảnh lưu lạc không có sư môn, không có nơi nương tựa.Hôm đó hắn vừa rời khỏi Thanh Diễn Tông, liền gặp phải cảnh tượng đệ tử ngoại môn của Huyền Uyên Tông đang vật lộn với yêu thú.
Hứa Thừa Phong thấy hai vị đệ tử kia bị đánh đến liên tục bại lui, hắn liền chủ động ra tay tương trợ.
Sau khi cứu được người, hắn mới biết được, thì ra Huyền Uyên Tông phái người tới tham dự đại hội tuyển phu.
Vậy thì hắn không thể không tới.Hắn đoán Thẩm Nhu sẽ không tuyệt tình như vậy, đại hội tuyển phu gì đó chắc hẳn đều do Thẩm Phụng Thiên bày ra!"Hứa sư huynh, phiền ngươi tới đây với chúng ta một chuyến.
Chờ sau khi quay lại tông môn, chúng ta nhất định sẽ tiến cử ngươi với tông chủ." Đệ tử của Huyền Uyên Tông nói."Không phiền, tiện tay mà thôi, hộ tống các ngươi tới đây cũng tiện cho ta được mở mang tầm mắt." Lúc này Hứa Thừa Phong đã dịch dung, đổi một gương mặt chỉ có thể nói là "thanh tú" để hắn có thể dễ dàng trà trộn vào đám người."Hứa sư huynh, nghe nói trong Giáng tiên hồ của Thanh Diễn Tông có bảo bối, có thể làm cho thịt mọc lại từ xương, tụ hồn phách của người chết.
Ngươi nói xem lần này có phải Thẩm chưởng môn đưa ra thứ bảo vật mà hắn cất giấu nhiều năm không?""Sao ta chưa nghe nói qua." Hứa Thừa Phong vô thức tiếp một câu, sau đó lập tức lấp liếm nói: "Đoán chừng là truyền sai rồi, ta nghe bạn bè ở Thanh Diễn Tông của ta nói, trong hồ Giáng tiên kia đều là độc chướng và yêu trùng, không có thứ đồ tốt gì cả.""Vẫn là Hứa sư huynh có kiến thức rộng rãi." Một đệ tử của Huyền Uyên Tông thật lòng tán dương.Nói thì nói thế, có điều trong lòng Hứa Thừa Phong cũng thầm ghi nhớ.
Đúng là trong hồ Giáng tiên kia không có thứ đồ vật gì, là cấm địa đối với đệ tử Thanh Diễn Tông, vừa vào hẳn phải chết.Hắn tu hành ở Thanh Diễn Tông nhiều năm như vậy, từ trước tới giờ đến cẩn thận tuân thủ sư lệnh chưa hề đặt chân tới nơi đó, nhưng là nếu lỡ như thì sao?Lỡ như bên trong thật sự có thứ gì tốt?Thẩm Phụng Thiên bất nhân bất nghĩa trước, cho dù ta có cầm thiên tài địa bảo gì của ông ta, đó cũng là thứ mà ta nên được.Nếu không phải ta, Thẩm Nhu đã sớm bị đưa tới Côn Luân động phủ chờ chết rồi, ta lấy đi của hắn một hai món đồ thì có tính là gì?Hắn càng nghĩ càng thấy ý nghĩ này có lý, càng nghĩ càng quyết định đêmnày phải tới tìm hiểu thực hư.***Trong phòng của Thẩm Diệu Âm trống rỗng.Sở Tầm đi theo Tam trưởng lão, hai người này chắc muốn giả mạo người quen trước mặt Thẩm Phụng Thiên.Thế nhưng ngay cả Yến Quỳ nhận lệnh của Tam trưởng lão ở lại "chiếu cố"Thẩm Diệu Âm lúc này cũng không thấy bóng dáng đâu.Việc này không thể không khiến người ta nghi ngờ.Tam trưởng lão sợ thời gian, địa điểm nàng chết không đúng, mới phái người giám thị nàng, thế nhưng mà Yến Quỳ tuy là đệ tử của Tam trưởng lão, có điều hình như hắn không phải rất nghe lời? Lời nói của Ngụy Sơ vẫn còn văng vẳng bên tai."Đồ ngốc, ngươi có muốn thử Yến Quỳ một chút không? Ánh mắt của hắn làm cho ta nhớ đến một vị cố nhân, một vị cố nhân mà hiện tại vốn nên nửasống nửa chết nằm ở trong địa cung."Thẩm Diệu Âm nghe vậy chỉ cảm thấy hoang đường, Tư Đồ Yếm đường đường là Tiên quân, trong lòng của hắn sẽ không thể có suy nghĩ đoạt xá trùng sinh.Thế nhưng mọi việc trên đời đều không có tuyệt đối, chính nàng có thể mơ mơ hồ hồ thức tỉnh, vậy Tư Đồ Yếm kia vì cái gì mà không trải qua một vài sự việc kỳ quái chứ?Sau đó nhớ lại đủ loại thái độ mà Yến Quỳ đối xử với nàng, Thẩm Diệu Âm chợt cảm thấy một cái đầu nhưng hai suy nghĩ.Gần đâu, Thanh Diễn Tông luôn để đèn đuốc sáng trưng trong đêm, vô cùng náo nhiệt, Thẩm Phụng Thiên muốn khiến cho Thẩm Nhu được nở mày nở mặt, phô trương thanh thế, cho nên trước khi nàng ta chân chính ra mặt thì liền xào nóng bầu không khí.Vì vậy buổi tối trong tông tổ chức ca múa mừng cảnh thái bình, Thẩm Diệu Âm cách cửa sổ nhìn về phía trung tâm yến hội cách khá xa, nàng lại cầm ngọc đồng tâm mà Ôn Chước Tuế tặng cho mình lên nhìn kỹ một chút.Trong nguyên tác, Phượng Tiêu Tiêu trộm ngọc đồng tâm đưa cho Hứa Thừa Phong, hai người bọn họ quen biết chính vào lần đại hội tuyển phu này.
Có điều bọn họ chỉ ở cùng nhau ngắn ngủi mấy ngày, sau đại hội tuyển phu, Hứa Thừa Phong liền tiến về Huyền Uyên tông bái sư, Phượng Tiêu Tiêu thì tung tích không rõ.
Không đúng, nói là tung tích không rõ, chi bằng nói là Uẩn Dương tiên quân và đồ đệ của hắn chia cắt nhau ở đại hội này.
Thẩm Diệu Âm nghĩ tới thái độ lúc sáng của Phượng Tiêu Tiêu, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống là si mê nam chính.
Phượng Tiêu Tiêu khiến cho nàng nghĩ không thông.Yến Quỳ cũng làm cho nàng thấy khó hiểu.Sao nàng lại không nghĩ ra được chứ!"Tiên tử, nàng đang suy nghĩ điều gì vậy?" Giọng nói của Tư Đồ Yếm có vẻ lười biếng hơn bình thường, hắn đi đến bên cạnh Thẩm Diệu Âm, dựa lưng vào vách tường, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh thủy tinh.Hắn khẽ dựa lại gần, hơi rượu lập tức bao trùm cả người Thẩm Diệu Âm.
Trong mắt hắn như khảm cả một biển sao trời mênh mông, làm cho người ta không thể rời mắt.Dung mạo của Yến Quỳ cũng không xuất chúng, chỉ là trong mắt hắn thỉnh thoảng toát lên vẻ đường hoàng, hoặc tùy ý, hoặc nghịch ngợm, luôn khiến cho người ta không khỏi muốn nhìn hắn nhiều thêm."Ngươi uống bao nhiêu rồi?" Thẩm Diệu Âm duy trì khoảng cách không gần không xa với hắn.
Nàng vốn nên lui lại phía sau, bảo người ta ra ngoài canh cổng, như vậy mới hợp quy củ.
Thế nhưng lòng nghi ngờ của Thẩm Diệu Âm cũng dần tăng lên, nàng cũng rất muốn biết, người trước mặt này là một đệ tử bình thường của Tam trưởng lão, hay là vị Cẩn Dương tiên quân chưa rõ sống chết kia."Ta không uống bao nhiêu, chỉ là hôm nay Thẩm chưởng môn mở tỷ thí kiếm thuật.
Ông ta thấy ta thân thủ không tệ, liền lôi kéo ta nói một hồi, không ngừng rót rượu cho ta." Tư Đồ Yếm nhẹ giọng nói với Thẩm Diệu Âm, men say nhiễm lên vành tai và đuôi lông mày của hắn, bên tai hắn liền đỏ lên nhìn về phía Thẩm Diệu Âm.Đôi mắt vẫn lấp lánh như cũ, thế nhưng chỉ ngây ngốc nhìn nàng, không nói gì thêm nữa."Chưởng môn nói với ngươi cái gì?" Thẩm Diệu Âm thuận theo lời của hắn để tra tìm dấu vết."Ông ta nói..." Tư Đồ Yếm lại đứng cách nàng gần một chút, lúc này mới hài lòng nhớ lại xem Thẩm Phụng Thiên nói với hắn mấy lời vô bổ gì.Hôm nay hắn đi Thanh Diễn Tông dò xét một phen, phát hiện quãng thời gian Thẩm Diệu Âm sống ở Thanh Diễn Tông không tốt đến thế nào.Nàng chỉ có cái danh Nhị tiểu thư.Trong tông môn, cũng chỉ có Ngụy Sơ có quan hệ ít nhiều với nàng.Nếu như Thẩm Diệu Âm thật sự lớn lên trong cảnh bị bài xích thế này, vậy thì khiến cho hắn thoáng nghi ngờ.
Rõ ràng không có ai quan tâm nàng, không ai để ý nàng suy nghĩ điều gì, thế nhưng mà thức hải của nàng lại cực kỳ sạch sẽ, không có nửa điểm bị ảnh hưởng vì hoàn cảnh bên ngoài.
Tâm cảnh bậc này, khiến cho Tư Đồ Yếm không khỏi có chút ngạc nhiên.Nếu như hắn đoán không sai, trong mười mấy năm qua, Thẩm Diệu Âm vẫn chưa bắt đầu tu luyện.Thanh Diễn Tông lại là một trong những tông môn theo tác phong nịnh bợ nhất, nàng không có pháp thuật hộ thân thì sống sót thế nào?Vì sao nàng có thể tiếp nhận Côn Luân động phủ, tiếp nhận vị đạo lữ không rõ sống chết của mình nhanh đến như vậy?Trên người Thẩm Diệu Âm mang nhiều điểm đáng ngờ, nhiều đến mức Tư Đồ Yếm cũng bắt đầu tò mò.Có phải nàng vô cầu vô dục không?"Thẩm chưởng môn nói Đại tiểu thư Thẩm Nhu rất tốt, còn nói ta cũng rất tốt, nói gì mà muốn kết thân với Côn Luân động phủ." Hắn nhớ lại lời Thẩm Phụng Thiên nói, xoa lấy cái trán có hơi đau nhức, giống như đang cố gắng nhớ lại thứ gì.Nghe hắn nói vậy, hoài nghi của Thẩm Diệu Âm đối với hắn không khỏi giảm đi một nửa.Nghe nói Cẩn Dương tiên quân ngàn chén không say, nghe nói Cẩn Dương tiên quân và Thẩm Phụng Thiên có mối huyết hải thâm thù, bọn họ nhất định là không thể ngồi cùng một chỗ hòa thuận bàn chuyện hôn sự thế này được."Tiên tử..." Tư Đồ Yếm nói, khóe mắt có hơi đỏ lên.Gió lớn xông vào cửa sổ, mắt của hắn không cẩn thận bị một hạt cát bay vào.Thẩm Diệu Âm lại không biết thiếu niên ngây thơ này sao đang nói lại muốn khóc, nàng liền đưa khăn tay cho hắn.Mặc dù nàng nhớ rõ lời của Ngụy Sơ, nhưng nhìn thiếu niên ở trước mặt ấm ức thế này, hắn và vị Cẩn Dương tiên quân kia có bao nhiêu điểm không giống nhau.Nên có lẽ là Ngụy Sơ nghĩ nhiều.Tư Đồ Yếm không biết trong đầu Thẩm Diệu Âm đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn biết Thẩm Diệu Âm có bí mật, giấu một bí mật mà hắn không biết.Càng không cho hắn biết, hắn càng muốn biết."Thẩm chưởng môn nói hắn có ý cho ta làm người nối nghiệp Thanh Diễn Tông, chỉ cần cưới Đại tiểu thư của Thanh Diễn Tông, liền đảm bảo cho ta cơm no áo ấm, vinh hoa phú quý cả đời." Tư Đồ Yếm nhìn về phía Thẩm Diệu Âm, giọng điệu có vẻ hơi do dự.Sự hoài nghi trong lòng Thẩm Diệu Âm lại giảm đi một tầng: "Đối với ngươi thì đây cũng là một con đường tốt, nếu ngươi muốn...""Tiên tử." Tư Đồ Yếm giương mắt, lại sát nàng thêm một chút.
Mùi rượu say lòng người hòa với hương cỏ cây nhàn nhạt trên người hắn, ngọt và đắng phả ra chung quanh hai người, Tư Đồ Yếm nhếch khóe môi, tự nhiên vươn một tay ra, nhẹ nắm lấy bàn tay của nàng.Bàn tay của nàng rất mềm, cũng mềm như trong tưởng tượng của hắn.
Chỉ là rất kỳ quái, Thẩm Diệu Âm không có đẩy hắn ra.
Tư Đồ Yếm đột nhiên cảm thấy việc này rất thú vị.Hắn không nhanh không chậm cầm lấy bàn tay của Thẩm Diệu Âm, dùng ngón cái gãy nhẹ vào mu bàn tay nàng, sau đó nhìn phản ứng trên mặt này.
Cảnh tượng này, phàm là tiểu cô nương đều sẽ đỏ mặt.Thế nhưng đáng tiếc là Tư Đồ Yếm không thể phát giác được thần sắc e lệ trong mắt Thẩm Diệu Âm.
Ngược lại, hình như nàng vẫn mang theo vẻ hoài nghi như cũ.Tư Đồ Yếm thoáng ngây người, hắn không biết Thẩm Diệu Âm tìm được dấu vết từ chỗ nào mà bắt đầu nghi ngờ thân phận của hắn, thế nhưng hiện tại hắn còn chưa muốn nói cho nàng, thứ nhất vì nàng biết càng ít thì nguy hiểm lại gần nàng càng ít; thứ hai vì hắn không chịu thua.Nếu là thăm dò lẫn nhau, vậy thì làm gì có đạo lý Cẩn Dương tiên quân hắn sẽ chịu thua trước?"Yến Quỳ, ngươi nói cho ta, rốt cuộc ngươi có phải...""Tiên tử." Bàn tay nắm tay nàng của Tư Đồ Yếm thoáng dùng sức, giọng điệu của hắn hơi có mấy phần ủy khuất và oán trách.
Trước khi Thẩm Diệu Âm nói ra thân phận thật của hắn, hắn dùng giọng nói hơi say cùng với việc đan xen mười ngón tay với nàng nói ra hai câu bỏ đi tất cả lời nói hoài nghi của nàng."Tiên tử vì sao cả ngày mở miệng lại Cẩn Dương tiên quân, khép miệng lại Cẩn Dương tiên quân vậy? Ta ghen đấy."Thẩm Diệu Âm không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nàng lập tức nuốt lại lời nói trong cổ họng.
Thấy nàng nghẹn lời, tâm tư trêu đùa nàng của hắn lại càng thêm mạnh mẽ.Tư Đồ Yếm rất bướng bỉnh, hắn thích làm một vài việc không hợp quy củ.Tỉ như trêu chọc Thẩm Diệu Âm, chẳng lẽ nàng thực sự một lão hòa thượngchuyển thế? Lục căn thanh tịnh sao?Không được.Cái này không được.Hắn có hơi nghiêng người, mượn men say nói nhỏ bên tai nàng: "Tiên tử, cùng hắn không bằng cùng ta, nàng muốn gì ta đều cho nàng." ****Ngụy Sơ: Biết chơi, biết chơi.Âm Âm không phải lão hòa thượng chuyển thế đâu.------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...