Ở góc khuất Tần Cảnh đã không còn chỗ có thể trốn, cô quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không biết giờ phút này nên xử lý ra sao.
Thật là, người này còn không biết xấu hổ ôm cô, cố ý thổi từng đợt khí nóng bên tai cô, hại cô chịu không nổi hoảng loạn run rẩy từng hồi.
Hắn còn ra vẻ lơ đãng tay sờ tới sờ lui trên cổ cô, Tần Cảnh lén cẩn thận quan sát, hắn cách quá gần, cơ bản không đủ để có thể vận lực đá bộ vị mấu chốt của hắn.
Làm thế nào đây?
Cô liếc qua cổ hắn, nghĩ đến, hay là hung hăng cắn cổ sắc lang này, đôi tay sau lưng lại được cởi trói
Tần Cảnh sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn đã đứng lên, tựa tiếu phi tiếu: “Còn ngồi làm cái gì? Không phải thất vọng chứ?”
Tần Cảnh trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng đứng dậy, không sức lực nói: “Không có việc gì, tôi đi về trước!”
Việt Trạch đạm đạm “Ân” nhất thanh, nhìn cô đi về hướng cửa cũng không hề quay đầu lại, bỗng nhiên lại hỏi: “Thư Miểu vì sao muốn hại cô?”
Tần Cảnh yên lặng thở dài một hơi, sao lại cố chấp thế? Bất đắc dĩ nói: “Cô ta nghĩ là tôi cướp đàn ông của cô ta!” Nói xong, kéo cửa ra, ra đi.
Cuối tuần, sinh nhật bà nội Doãn, Tần Chính cũng đến Doãn gia bái phỏng lão nãi nãi (bà nội già, dịch thô thiển là như thế), nên Tần Cảnh cũng đúng ngày phải đi.
Tần Cảnh nhận được tin tức, nhanh chóng dồn công sức học bổ túc Tần Cảnh nhật kí, được ra kết luận là, Doãn nãi nãi (bà nội Doãn hay Doãn nãi nãi nghe hay hơn nhỉ) là chủng người cả đời được thuận buồm xuôi gió, ở nhà được ba ba thương, thời trẻ có ông xã thương, đến tuổi trung niên có con trai thương, tuổi già được cháu nội thương.
Tình lý đều đủ, bà tính cách vui vẻ đáng yêu , sáu bảy mươi tuổi mà như trẻ con.
Hơn nữa, nghe nói vẫn là rất ưa thích Tần Cảnh.
Cho nên, Tần Cảnh khép lại nhật kí rồi, trong lòng hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, Người cao tuổi, đều như trẻ con, chiều chuộng một chút là tốt rồi.
Có điều mấu chốt là, mỗi lần sinh nhật bà nội, chỉ cần là Tần Cảnh đi, đều sẽ tự mình làm một cái bánh gato hạch đào mang đi.
Tần Cảnh thấy nơi này rất ba chấm, trước kia cái Tần Cảnh này là toàn năng tuyển thủ* (người toàn năng, cái gì cũng làm được) sao, còn làm bánh ngọt gato? Hơn nữa lúc ba ba gọi điện thoại cũng nói muốn cô mang bánh ngọt đi.
Điên!
Tần Cảnh thứ bảy đùa dai cả ngày, làm N cái sản phẩm thất bại phẩm, mới miễn cưỡng tạo ra một cái có-thể-tạm-gọi-là gato hạch đào.
Thấy cái bánh có vẻ đã có hình có dáng giống bánh bày trong tủ kính cửa hàng, Tần Cảnh chỉ hận không thể chụp N tấm hình cả trước sau trái phải trên dưới mà treo lên tường.
Ngày hôm sau, Tần Cảnh lòng đầy cảm giác thành tựu, mang bánh ngọt thật to đến nhà Doãn nãi nãi.
Doãn nãi nãi và Doãn gia gia (ông nội) không có sống cũng con trai con dâu, mà ở trong căn nhà đã rất cũ rất cổ, khuôn viên rộng rãi, cây hòe cổ kính, điêu lan họa đống (lan can khắc hình, cột có hình vẽ), cổ sắc cổ hương.
Đình viện, con chó nhỏ từ bụi hoa nhảy chồm lên, khiến chim sẽ trong lồng treo hành lang lập tức kêu to chiêm chiếp.
Tần Cảnh đến có vẻ hơi sớm, khi cô đến, ba ba cô còn chưa đến.
Ông bà nội nhà Doãn gia cũng mấy năm rồi không được gặp Tần Cảnh, hôm nay nhìn thấy, liền hết sức vui vẻ, rôm rả hỏi thăm một hôi, từ công tác sinh hoạt đều đem ra nói chuyện.
Tán gẫu đến một nửa, liền gặp Doãn Tùng và Doãn Thiên Dã từ buồng trong ra, Doãn Tùng nhìn thấy Tần Cảnh, ấm áp cười : “Tiểu Cảnh cũng tới à!”
Mà Doãn Thiên Dã sắc mặt không phải tốt, thấy Tần Cảnh, lại càng không tốt, đoán được, hắn vừa bị bố mắng.
Tần Cảnh ra vẻ không nhìn thấy hắn, cười ha ha chào hỏi Doãn bá bá.
Doãn nãi nãi thấy Thiên Dã tâm tình không hảo, liền quay sang Doãn bá nhíu mày: “Hai cha con nhà anh, cứ đến gặp nhau là không hòa bình, khó khăn lắm nó mới về nhà được một lần, anh còn nói nó cái gì? Doãn thị nhiều người làm như thế không đủ cho anh mắng mỏ hay sao, còn về nhà bày cái bộ mặt ông chủ làm gì?”
Tần Cảnh giả ngu uống trà.
Doãn Tùng rất vô tội: “Mẹ, mẹ lại bị tiểu tử này lừa. Con căn bản không có nói gì nặng nề, mà nó còn đứng trước mặt mẹ giả vờ đáng thương! Mẹ không biết, bây giờ nó thấy con bị mẹ giáo huấn như vậy, trong lòng nó vui vẻ thế nào đâu!”
Doãn Thiên Dã trầm mặc tiếp tục biểu cảm tâm tình không tốt mặt mũi tối tăm…
“Cháu ta ta sao không biết?” Doãn nãi nãi trực tiếp đánh gãy lời Doãn Tùng, “Dù sao về sao anh ít nói nó thôi! Cái phương thức này sáo rỗng vốn không đúng!”
Tần Cảnh đang lén lút nghĩ bà nội này thực bênh cháu trai, bà nội hấp tấp lập tức đổi giọng nghiêm túc, “Thực! Ta vẫn thấy thế này, toàn là bởi vì anh giống hệt Đường Tăng trong phim của Châu Tinh Trì, nói quá nhiều, kích thích nó có tâm lý phản nghịch, nó mới thành như bây giờ đó.”
Tần Cảnh một ngụm trà sặc chết, nén cười, nghẹn đỏ bừng mặt, hung hăng ho khan mấy tiếng.
Doãn Thiên Dã lần này là mặt thực sự đen : “Bà, trả lại quà cho cháu đây!”
Doãn nãi nãi lườm hắn một cái, không nói gì, xoay người lại hỏi Tần Cảnh: “Tiểu Cảnh a, bây giờ cháu vẫn chưa có bạn trai đúng không, để bà nội giới thiệu cho cháu mấy chàng trai nhé? Cháu yên tâm, người bà nội lựa chọn, đều là của cải trong sạch, nhân phẩm có thể cam đoan. Cháu có muốn trước hẹn gặp mặt không?”
Tần Cảnh:…
Thế nào cái đề tài thân cận này đi đến đâu cũng thành đề tài yêu thích của người lớn vậy?
Ngoài đời thật, cô còn chưa có tốt nghiệp đại học, đã bị người nhà lôi kéo đi xem mặt, đến tiểu thuyết, cô vừa chia tay An Nham, đã lâm vào tình trạng đến đâu cũng bị người khác hỏi thăm chuyện tình cảm.
Ách, này cái xã hội thật là!!! Phụ nữ cũng không phải không có người yêu thì chết ngay đâu …
Hơn nữa, cô hiện tại căn bản không có nhu cầu gì với chuyện yêu đương này đâu!
Nhưng là, cô cũng biết người già đều là quan tâm nhất đến những chuyện như thế này, Doãn nãi nãi là thuần túy quan tâm con cháu, chẳng qua, cô còn chưa biết đáp lại thế nào, liền nghe Doãn Thiên Dã âm dương quái khí nói:
“Bà nội, bà là không biết Tần Cảnh hiện tại trở nên tinh quái thế nào đâu, con gái mà còn dọa sợ ba ba, bà nội đừng có đem người như vậy gây họa cho các cháu của tỷ muội yêu quý nhà bà chứ!”
Tần Cảnh còn không kịp nói chuyện, Doãn Tùng liền thay cô răn dạy: “Doãn Thiên Dã mày nói chuyện cho tử tế!!!”
Lần này, bà nội cũng không bênh hắn : “Tiểu tử này nói gì vậy! Tiểu Cảnh rất tốt, bà nội rất thích! Nếu không phải mày giờ không có chút tinh thần cầu tiến, ta đã để Tiểu Cảnh làm cháu dâu ta rồi. Bất quá, ai, mày thành cái dạng này, bà nội cũng không thể để Tiểu Cảnh bị mày bắt nạt. Cho nên a, bà nội không ủng hộ Tiểu Cảnh ở chung với mày, bằng không, làm sao để đồ mày gây họa cho cô gái tốt như vậy chứ.”
Tần Cảnh rất 囧(mếu), bà nội, bà hình như đi nhầm đề rồi…
Bà nội Doãn chắc hẳn gần đây xem nhiều phim thần tượng quá, tiếp tục mơ mộng: “Bà thấy à, mày chính là ghen, ghen tị bà nội muốn giới thiệu Tiểu Cảnh đi làm quen với người khác! Cũng không có cách khác, tiểu tử mày chính là tai họa!”
Doãn Thiên Dã khuôn mặt thanh tuấn lập tức trắng nhợt, không lời hỏi trời xanh: “Xin nhờ! Không có ai nghĩ muốn ở chung với cô ta đi? Cháu còn sợ cô ta gây hoạ cho cháu ấy! Bà thích giới thiệu ai thì giới thiệu, nhanh chóng đưa cháu gái bảo bối của bà ra ngoài đi, cháu trai đích tôn hoang dã không phải thân sinh bà đừng quản nữa, muốn chịu khổ sao thì chịu!”
Doãn Tùng nhíu mày: “Doãn Thiên Dã, mày nói chuyện với bà nội mày như vậy à?”
Doãn Thiên Dã vốn chịu đả kích liên tiếp, tâm tình liền rất không tốt, nghĩ tới chính mình gần đây toàn ức chế, lúc này liền trực tiếp xả hết: “Bà nội còn chưa nói gì, sao ba kích động thế? Một mình ba từ sáng đến tối nói nói, con thế này con thế kia là quá đủ rồi, mắc gì còn gọi thêm con bé Tần Cảnh đến đày đọa con! Con là con trai bố sao, chỉnh con như thế làm gì?”
“Còn không phải vì đứa con bất hiếu mày cả ngày ăn không ngồi rồi, xa hoa dâm dật?”
“Đây cũng là do người lợi hại như ngài dạy dỗ ra, Doãn chủ tịch!”
Tình thế nghiêm trọng…
Bà nội cứng họng, còn không nghĩ ra một câu hoàn chỉnh để nói. Doãn Tùng đã thực phát điên lên rồi, xoay người đi tìm gậy chống đầu gỗ đang treo trên tường của bà nội.
Bà nội cuống lên mà không biết làm sao, Tần Cảnh chỉ để bà đứng một bên, tự mình nhào lên giật lại cây gậy.
Nhưng đã chậm một bước, Doãn Tùng đã cầm lấy gậy muốn đánh Doãn Thiên Dã: “Ta hôm nay không thể không đánh chết thằng ranh con này!”
Doãn Thiên Dã không trốn tránh không chạy, rất khí thế: “Ranh con còn không phải con ngài đẻ ra!!!”
“Anh nói bớt một câu đi!” Tần Cảnh không kìm giọng trách mắng Doãn Thiên Dã, lại nhanh chóng nhìn Doãn Tùng cười nói, “Bá bá, thôi…”
“Tiểu Cảnh, cháu tránh ra!”
“Tần Cảnh, em tránh ra!”
Hai cha con trăm miệng một lời, Tần Cảnh vô ý thức run lên.
Sao cô lại bị mắng?
Nhưng mà, bà nội đứng bên cạnh rất lo lắng, cô không thể không nhảy vào, nếu không là sẽ có đánh người thật đó?
Tần Cảnh vội la lên: “Doãn bá bá, Thiên Dã không phải có ý đó! Bác…”
“Tôi chính là có ý đó đấy!” Sau lưng Tần Cảnh Doãn Thiên Dã rất quyết liệt, giọng điệu cứng rắn, kiên quyết không khuất phục. Một giây sau, trong tay Doãn Tùng cây gậy thực giáng xuống.
Tần Cảnh cả kinh, cuống quít đi chắn, nhưng bị Doãn Thiên Dã kéo ra, gậy đập vào vai hắn, gỗ nặng đập vào xương bả vai thành tiếng lớn, sắc gọn đến rợn người.
Doãn bá bá sao có thể đánh ác đòn như vậy?
Tần Cảnh giật nảy mình, thấy Doãn bá lại lần nữa vung gậy lên, cuống quít hơn sắp chết kéo chặt Doãn Thiên Dã, chắn trước mặt hắn, kêu sợ hãi: “Một gậy là đủ, Doãn bá bá đừng đánh nữa, lỡ hắn bị thương thật thì không hay!”
“Thằng ranh này phải đánh!” Doãn Tùng tức giận cực điểm, “Tiểu Cảnh, cháu tránh ra ngay! Hôm nay bác nhất định phải giáo huấn thằng tiểu tử hỗn láo này thật tử tế!”
Doãn Thiên Dã thế là rất phối hợp tới trước, giơ đầu, chỉ chỉ: “Tới, ngài xem cho kĩ, đánh ở đây này!”
“Trời ạ ~~~ đừng” Tần Cảnh vội nhảy dựng lên bảo vệ đầu Doãn Thiên Dã.
Doãn Tùng thấy thằng con dám khiêu khích, càng tức hơn, tuy không dám thực sự đánh đầu hắn, nhưng càng hăng hơn đánh liên tiếp trên đùi hắn.
Ách… Ai bảo hắn chân dài làm gì…
Tần Cảnh một mặt muốn chắn gậy của Doãn bá, một mặt lại muốn cản tên nhóc Doãn Thiên Dã này vọt tới trước: “Doãn bá bá, đừng đánh nữa! Đừng đánh!”
Mấy con vẹt ngồi xổm (ờ thì, đậu)trên cửa sổ nghiêng đầu ngó, thỉnh thoảng phất phất cái cánh đầy màu sắc, mấy con chó nhỏ trong phòng khách chạy tới chạy lui, thi thoảng lại sủa mấy người trong phòng “Uông ô ~ uông ô ~” (tức là “gâu gâu” hay “ăng ẳng”?).
Phòng khách nhất thời chim bay chó nhảy, rất náo nhiệt.
Ngoài đình viện ngoại bỗng nhiên truyền tới một tiếng chuông cửa, Tần Cảnh gặp cứu tinh, vội kêu: “Ba ba cháu tới rồi, Doãn bá bá, thôi, đừng đánh!”
Doãn bá và Doãn Thiên Dã bấy giờ mới trừng mắt nhìn nhau không náo nữa.
Doãn nãi nãi tức sôi máu mím môi, trừng hai cha con một cái, phát uy nói: “Lần sau còn như vậy, ta phạt cả hai chúng mày quỳ trước từ đường đủ một ngày!”
Doãn bá vừa đem gậy cất lại, Tần Chính và Tập Quyên đã bước vào, từ xa đã cười ha ha : “Chúc bá mẫu (bác gái) sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn! Vui vẻ!”
Doãn nãi nãi gặp Tần Chính, cười đến không khép được miệng.
Lời còn chưa dứt, phía sau lại truyền tới một giọng nói ôn nhu ngọt ngấy: “Bà nội, sinh nhật vui vẻ!”
Tần Cảnh sửng sốt, Tập Vi Lam cũng tới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...