Lưỡi của người đàn ông ẩm ướt và nóng bỏng, trong nháy mắt như có một dòng điện chạy khắp cơ thể non nớt của Tạ Hành Oanh, cảm giác tê dại chưa từng có bao trùm toàn thân, cô vô thức cong lưng rên rỉ: "Ưm...!không..."
Cứ như chủ động đưa ngực cho anh thưởng thức.
Trầm Dặc cũng không khách sáo, tự nhiên ngậm lấy núm vú hồng hào bên cạnh, dùng lưỡi khoanh tròn hai vòng rồi liếm mút một cách thô bạo.
Tạ Hành Oanh mở to mắt, cơ thể đột nhiên run rẩy, bất lực đạp chân khóc lóc: "Huhu...!anh là chó à...!đừng cắn...!ư ư cút đi..."
Một tay rảnh rỗi của Trầm Dặc bóp chặt eo thon của Tạ Hành Oanh, anh luyến tiếc buông miệng, núm vú hồng hào non nớt ban đầu đã ướt át thành màu đỏ tươi dâm đãng, run rẩy đứng trong không khí.
Bóp chặt cằm Tạ Hành Oanh, bẻ thẳng, Trầm Dặc nhìn vào mắt cô nói: "Nhớ lấy, tôi tên là Trầm Dặc."
Mắt Tạ Hành Oanh đỏ hoe, khóe mắt cong lên như một cái móc nhỏ nhuộm son, ngơ ngác nhìn anh hai giây, nói một cách khó chịu: "Biết rồi! Thẩm cẩu!"
Cô vẫn chưa đủ hả hê, liên tục hét lên: " Thẩm cẩu! Thẩm cẩu! Thẩm cẩu ưm...!ưm..."
Trầm Dặc lười cãi nhau với cô, trực tiếp cúi đầu bịt miệng cô lại, đôi môi căng mọng quả nhiên ngọt ngào hơn lời cô nói nhiều.
Anh áp sát vào, có thể đếm được lông tơ trên mặt cô, thưởng thức xong đôi môi thơm ngọt, muốn đi sâu hơn nhưng lại bị hàm răng chặn lại.
Tạ Hành Oanh trừng mắt nhìn anh lộ ra vẻ đắc ý, Trầm Dặc cười, bàn tay thon dài đưa xuống dưới.
Cô mơ hồ nhận ra không ổn, còn chưa kịp ngăn cản, hai ngón tay thô ráp đã mạnh mẽ véo lấy núm vú yếu ớt, "Ưm...!không..."
Trong lúc cô gái bên dưới run rẩy kêu lên, Trầm Dặc hung hăng đưa lưỡi vào, như một tên cướp bóc, quét sạch khoang miệng mềm mại, mặc cho cô phản kháng, truyền nước bọt của mình cho cô, khiến cô tiểu thư kiêu ngạo trong lòng anh buộc phải lây nhiễm hơi thở của anh.
Cùng là nụ hôn đầu, so với sự điêu luyện của Trầm Dặc, Tạ Hành Oanh bị hôn đến mặt đỏ bừng, sắp ngạt thở.
Trầm Dặc dùng tay to giữ chặt gáy cô, liếm vành tai hồng hào nhắc nhở: "Hít thở."
Tạ Hành Oanh nheo đôi mắt long lanh, thở hổn hển, hàng mi cong vút còn treo những giọt nước mắt sắp rơi.
Lườm anh một cái, cô tủi thân trách móc: "Anh thật là ghê tởm."
Giọng nói vì mất sức mà mềm mại khàn khàn, nghe như đang làm nũng.
Trầm Dặc nghe mà nóng ran, cúi đầu lại mổ nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...