"Nói đi, mày có ý đồ gì!" Phương Du Ảnh vặn tay hắn ta, khiến hắn ta phát ra tiếng hét càng thảm hơn.
Đáng tiếc nhà vệ sinh cách âm, dù hắn có hét khàn cả giọng, người ở sảnh chính cũng không nghe thấy gì.
Giờ đây hắn ta đã là cá nằm trên thớt.
Đúng lúc này, biến cố phát sinh.
Lâm Uyển vừa định đến gần Phương Du Ảnh, hai mắt bỗng trừng lớn, hét lên: "Không tốt! Chạy mau!"
Lâm Uyển lôi kéo Phương Du Ảnh muốn chạy, nhưng đã muộn.
Cửa phòng nhà vệ sinh bị người khóa chặt từ bên ngoài, bên trong lại xộc lên mùi hương thuốc mê, Lâm Uyển chân tay rã rời, dùng chút sức lực cuối cùng đi xé váy, dùng mảnh vải vừa xé được che lên mũi mình.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Mùi hương thuốc mê quá đậm, ý thức cô nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
・・・
Sảnh chính Tôn gia.
Tôn Chí mặt đen như đít nồi, quải trượng trong tay gõ mạnh xuống sàn.
Dưới mí mắt ông, thế mà có người dám bắt cóc cháu gái ông và khách của ông đi!
Nỗi nhục nhã và tức giận tuôn trào, khiến ông suýt mất đi lý trí.
Nhưng ông càng lo lắng cho an toàn của Phương Du Ảnh và Lâm Uyển hơn cả.
Mẹ Lâm gục vào lòng cha Lâm, chân tay bủn rủn.
Mẹ Phương cũng không khá hơn là bao, bà ngồi thụp xuống sàn, hai mắt vô thần.
Tôn Phát đứng như trời trồng ở đó, khuôn mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Hắn lắp bắp hỏi: "Phải chăng Tiểu Ảnh lại gây thù chuốc oán với ai?"
Này thật sự có khả năng, dù sao tính cách của Phương Du Ảnh bày ra đấy.
Còn Lâm Uyển, hắn nghĩ cô chỉ là người xui xẻo, không may bị Phương Du Ảnh liên lụy mà thôi.
Nhưng sự thật ngược lại.
Phương Du Ảnh mới là người bị liên lụy.
Trong nhà kho tối tăm, Phương Du Ảnh và Lâm Uyển bị trói chặt tay chân, thứ duy nhất có thể cử động chính là đầu.
"Hèn hạ!" Phương Du Ảnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt như muốn giết người nhìn Cố Đoàn Đoàn núp sau lưng tên nam phục vụ ở phía xa.
Cố Đoàn Đoàn âu yếm nói với nam phục vụ: "Anh Việt, chỉ có anh mới lấy lại được công bằng cho em!"
Hai chữ "anh Việt" lọt vào tai Lâm Uyển, cũng giúp cô biết được thân phận của nam phục vụ.
Cố Thời Việt, nam phụ thâm tình và là chó liếm của Cố Đoàn Đoàn.
Hắn và Cố Đoàn Đoàn xuất thân từ cùng một trại trẻ mồ côi, Cố Đoàn Đoàn coi hắn như anh trai, mà hắn lại coi
Cố Đoàn Đoàn như nữ thần, chỉ kém lập tế đàn ngày ngày quỳ lạy Cố Đoàn Đoàn.
Trong sách, phải có đến ba nữ phụ cản đường Cố Đoàn Đoàn chết trên tay hắn.
Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm lý vặn vẹo chính là chỉ hắn.
"Anh Việt, anh nhất định phải giúp em xử lý con ả đó!" Cố Đoàn Đoàn chu môi, nắm cổ tay Cố Thời Việt lắc lắc,
"Con ả đó cướp của em rất nhiều thứ, còn ra vẻ ta đây với em, bắt em quỳ xuống! anh không thể nhẹ tay với ả được!"
Cố Thời Việt cưng chiều xoa đầu Cố Đoàn Đoàn, ánh mắt si mê khẽ "ừm" một tiếng.
"Những ai làm tổn thương Đoàn Đoàn, đều phải chết!"
Lâm Uyển và Phương Du Ảnh nghe xong mà buồn nôn.
Tên này hết thuốc chữa rồi.
Thuốc thần cũng không cứu nổi hắn.
Nhưng tình hình hiện tại, Lâm Uyển không thể cứng đối cứng.
Cô hạ mình cúi đầu: "Đoàn Đoàn, tớ sai rồi, tớ không nên đối xử với cậu như vậy.
"
"Nể tình chúng ta từng là bạn thân, cậu buông tha cho tớ lần này đi! Tớ hứa, sau khi rời khỏi đây sẽ đối xử với cậu tốt như chị em ruột, cậu muốn bao nhiêu tiền tớ cũng đưa cho cậu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...