Nhìn cảnh trước mặt, Ninh Tri nhận ra mình đã xuyên đến cái ngày Lục Tuyệt tận mắt nhìn thấy Tống Đại Hải đánh gãy chân Tiểu Tống Tụng.
Tống Đại Hải như bình thường uống rượu, ông ta nhìn thấy Tiểu Tống Tụng không cẩn thận làm vỡ cái đĩa, ông ta tức điên lên xốc lấy cổ áo thằng bé, xách nó ra ngoài ném đi.
“Cả ngày chỉ biết ăn không biết làm, còn làm vỡ hết cả bát đĩa của ông.” Tống Đại Hải một tay kéo cổ áo Tiểu Tống Tụng lôi đến bên cạnh thùng rác, dùng sức ném bé vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể Tiểu Tống Tụng nho nhỏ, cả người ụp vào thùng rác đang chứa đầy rác.
“Kể từ sau khi mày đến nhà tao, ông đây trước thì bị đuổi việc, sau thì đen đủi liên tục, đến chơi bài cũng xui đến cực hạn.” Gậy trong tay Tống Đại Hải chỉ vào Tiểu Tống Tụng, hơi thở sặc mùi rượu mắng chửi, “Mày là cái đồ sao chổi, đến mẹ mày cũng ghét bỏ mà ném lại cho tao.”
Tống Đại Hải nhắc đến người vợ mất tăm mất tích của mình, ông ta bùng lên lửa giận, gần như nghiến răng nghiến lợi, nhìn thế nào cũng thấy Tiểu Tống Tụng trước mặt không thuận mắt.
Tống Đại Hải giơ gậy lên hướng về Tiểu Tống Tụng, có xu hướng sắp đánh xuống.
Ánh mắt Ninh Tri tối sầm lại, cô nhanh chóng tiêu hao 10 mặt trời nhỏ đổi lấy 10 phút tiếp xúc đồ vật.
Ngay tại khoảnh khác chiếc gậy trong tay Tống Đại Hải hạ xuống, Ninh Tri xông lên ôm lấy Tiểu Tống Tụng né sang bên cạnh.
Tống Đại Hải đập hụt vào không khí, lảo đảo vài bước, ông ta quay đầu lại nhìn Tiểu Tống Tụng đứng một bên, “Thằng nhóc thôi, mày còn dám trốn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt to đen láy của Tiểu Tống Tụng ngập tràn sự ngơ ngác, nhóc có cảm giác có hơi thở ấm áp đang bao trọn lấy mình.
Ninh Tri kéo Tiểu Tống Tụng trốn sang môt bên.
Nhìn Tống Đại Hải bừng bừng lửa giận giơ gậy lên, ánh mắt cô lạnh đi, nhân lúc ông ra không phòng bị, cô chạy đến cướp lấy cây gậy.
Hiện giờ đang là buổi chiều ngày hè, thời tiết nóng bức, ánh mặt trời vừa độc vừa gay gắt, chỉ cử động một chút thôi cũng đổ mồ hôi dầm dề. Thời tiết như này nên mọi người đều trốn trong nhà hong điều hoà, xung quanh không có người khác.
Tống Đại Hải nấc cụt một cái, gậy trong tay bị cướp đi, ông ta ngơ ngác.
Ông ta muốn chửi to đứa nào cướp gậy của ông, nhìn lại, ông ta thấy chiếc gậy đang bay trong không trung.
Tống Đại Hải dùng sức dụi dụi mắt, gậy vẫn lơ lửng, ông ta chỉ vào gậy, cười ha hả một tiếng, “Gậy của ông bay lên rồi?”
“Sao lại bay được nhỉ?” Bước chân Tống Đại Hải không ổn định, ông ta nhìn gậy rồi cười ngu.
Ngay sau đó, ông ta thấy chiếc gậy bay lên càng cao rồi vung về phía ông ta một cách hung ác.
“Á.”
Chiếc gậy đập lên bụng Tống Đại Hải, cơn đau khiến ông ta gập cả người lại ôm chặt lấy bụng.
Ninh Tri cầm gậy, nhớ lại những lời vệ sĩ nói, Tiểu Tống Tụng bị Tống Đại Hải cầm gậy đánh loạn, bị đánh gãy chân còn không được chữa trị.
Cô đã nhìn thấy bộ dạng một chân tập tễnh của Tiểu Tống Tụng, một đứa trẻ mới năm sáu tuổi, bởi vì sự ngược đãi của Tống Đại Hải mà biến thành tàn phế.
Đôi mắt Ninh Tri lạnh lùng, cô hung ác vung gậy lên người Tống Đại Hải.
“Đau đau đau.” Tống Đại Hải kêu gào.
Ninh Tri lại nhớ đến cảnh tượng Lục Tuyệt tận mắt nhìn thấy Tiểu Tống Tụng được mình cứu sống bị đánh gãy chân, nhớ đến sự phẫn nộ và đau lòng của anh, gậy trong tay cô lại một lần nữa đánh lên người Tống Đại Hải.
Một cái rồi lại một cái.
Giống như cái cách mà ông ta đánh Tiểu Tống Tụng, toàn bộ trả lại cho ông ta.
“Á á á, đau chết mất, đau chết mất.” Tống Đại Hải vô thức ôm chặt lấy đầu, cuộn tròn trên mặt đất, “Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, cứu mạng với.”
Bên cạnh đó, Tiểu Tống Tụng im lặng đứng nhìn, nhóc tò mò nhìn chiếc gậy không ngừng nâng lên hạ xuống, có vẻ như chiếc gậy đang chơi đùa.
Khoé miệng nho nhỏ của cậu nhóc còn vểnh lên, như nhìn thấy chuyện gì đó rất thú vị, ánh mắt dính chặt vào đó.
“Ai đang đánh ông mày, đừng để tao biết.”
“Đừng đánh tôi, đau quá, đau, đau…”
“Xin anh dừng tay, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ai da….”
Tống Đại Hải lăn lộn trên đất, Ninh Tri không hề nương tay, từng gậy từng gậy ra sức đập xuống cơ thể ông ta, cho ông ta nếm thử cảm giác Tiểu Tống Tụng bị đánh là như thế nào.
Lúc này, Ninh Tri thấy bên đường có người đi ngang qua.
Chiếc gậy trong tay cô lập tức rơi xuống đất.
Người qua đường thấy người đàn ông nằm gục trên đất liền tiến đến hỏi: “Anh gì ơi, anh bị sao thế? Có cần đi đến bệnh viện không?”
Chiếc gậy đánh loạn lên người ông ta dừng lại, Tống Đại Hải ngẩng đầu nhìn người qua đường trước mắt, nét mặt ông ta hung ác, “Là mày đánh tao à?”
Người qua đường bị doạ sợ, “Đồ thần kinh.” Anh chàng vội vàng chạy đi.
Bên cạnh đó, Ninh Tri cong môi, cô nhặt chiếc gậy lên.
Tống Đại Hải còn chưa kịp thở ra, nháy mắt, đôi mắt ông ta trợn trừng như nhìn thấy quỷ.
Tống Đại Hải lại một lần nữa nhìn chiếc gậy bay về phía mình, hung hãn đập lên người ông ta, “Đau đau đau, đừng đánh nữa, vị thần tiên trên trời này, xin đừng đánh nữa.”
Tống Đại Hải liên tục lăn lê bò toài trên mặt đất nhằm thoát thân, thế nhưng ngay lúc ông ta đứng dậy, chiếc gậy hung ác đập lên đùi khiến ông lại một lần nữa lăn nhoài ra đất, ôm đầu xin tha.
Cũng không biết qua bao lâu, Ninh Tri nhìn thấy Lục Tuyệt xuất hiện, và cả vệ sĩ đi theo sau anh.
Ninh Tri vui mừng, cô thả chiếc gậy gỗ rơi xuống người Tống Đại Hải, ông ta đau đến hét lên.
“Lục Tuyệt.” Ninh Tri bước nhanh đến trước mặt Lục Tuyệt.
Anh vẫn mặc một bộ thể thao màu đỏ, khuôn mặt đẹp trai bạnh ra, khoé môi khẽ mím, mặt không biểu cảm.
Nhìn thấy Ninh Tri đột ngột xuất hiện, đôi mắt đen tuyền của anh mới khẽ dịch chuyển rồi dần bừng sáng.
“Em đến rồi.” Ninh Tri cười nhìn anh.
Khoé môi Lục Tuyệt vểnh lên, giọng nói trầm thấp còn vương niềm vui không thể kiềm chế, “Quỷ chị.”
Quỷ chị mà anh ngày ngày chờ mong đến rồi.
Vệ sĩ nghe Lục Tuyệt đang lẩm bẩm tự nói gì đó, anh chàng không hề kinh ngạc mà nhìn về người đàn ông trung niên đang nằm vật dưới đất gần đó, đối phương lăn lộn trên đất như phải chịu cơn đau đớn vật vã.
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, cô chỉ cho anh nhìn, “Kia là Tiểu Tống Tụng, trước kia anh đã từng cứu bé, anh còn nhớ không?”
Lục Tuyệt nhìn đứa bé thân hình nho nhỏ, quần áo rách rưới đang đứng dưới tàng cây, anh gật đầu, “Nhớ.”
Tiểu Tống Tụng cũng nhìn thấy Lục Tuyệt, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng nhận ra đó là anh trai đã cứu mình, đôi mắt to đen láy của bé lẳng lặng nhìn anh trai.
“Ban nãy tên xấu xa này định đánh Tiểu Tống Tụng, ngược đãi Tiểu Tống Tụng, em đánh cho ông ta một trận đã đời.”
Ninh Tri móc lấy tay Lục Tuyệt, khe khẽ nói: “Lục Tuyệt, lần này chân của Tiểu Tống Tụng không bị người xấu đánh gãy, em bảo vệ được Tiểu Tống Tụng, anh có vui không?”
Lần này, cô sẽ không để Lục Tuyệt chứng kiến chuyện tàn nhẫn như Tiểu Tống Tụng bị đánh gãy chân trước mặt anh nữa.
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt phản chiếu hình bóng cô, anh gật đầu, mặc kệ quỷ chị làm cái gì, cô vui vẻ thì anh cũng vui vẻ.
Ninh Tri vui vẻ cười cong mắt.
Cô che đi bóng tối, Lục Tuyệt chỉ cần nhìn về phía ánh sáng là được.
Tống Đại Hải đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, ông ta gian nan đứng dậy, nhìn thấy chiếc gậy gỗ nằm trên mặt đất, ông ta duỗi chân thăm dò đá chiếc gậy, không có phản ứng gì.
Ông ta lại đá thêm mấy lần nữa, chiếc gậy vẫn nằm im.
Gan của Tống Đại Hải lại trương lên, ông ta nhặt gậy lên, khuôn mặt vẫn đem theo men say, ông ta nhìn kỹ chiếc gậy trong tay, “Quái lạ, ban nãy có quỷ thật?”
Ông ta nhìn sang Tiểu Tống Tụng bên cạnh, “Khi nãy mày có nhìn thấy ai cầm gậy đánh tao không?”
Tiểu Tống Tụng không trả lời.
“Hỏi mày đấy, lại câm rồi à?” Tống Đại Hải đau đến co quắp mặt mày, thấy Tiểu Tống Tụng không trả lời, cơn bực tức vì bị đánh lại nổi lên, ông ta cầm gậy chỉ vào Tiểu Tống Tụng, muốn doạ nhóc con.
Ninh Tri nói với Lục Tuyệt: “Báo cảnh sát, người xấu ngược đãi trẻ em.”
Lục Tuyệt ngoan ngoãn rút điện thoại ra, Ninh Tri nắm lấy tay anh bấm gọi điện thoại.
Điện thoại được thông rất nhanh, Lục Tuyệt đưa điện thoại cho vệ sĩ bên cạnh, “Báo cảnh sát, ngược đãi trẻ em.”
Vệ sĩ sững người, anh chàng nhanh chóng hiểu được ý Lục Tuyệt, “Đồng chí cảnh sát, ở đây có người đánh trẻ em.”
Mặt Tống Đại Hải bị đánh đến sưng vù, ông ta lại muốn động tay chân với Tiểu Tống Tụng, nhưng lần này bị vệ sĩ ngăn lại.
“Anh là ai?” Tống Đại Hải đầy một bụng tức, vừa bị đánh cho bầm dập, giờ lại bị người ta cản lại, ông ta không tin hôm nay lại không trị được thằng nhóc câm kia.
“Ông đứng giữa đường đánh trẻ em, tôi đã báo cảnh sát rồi.” Nói xong, vệ sĩ còn chụp lại cảnh khuôn mặt Tống Đại Hải hung ác đang vung gậy.
Ninh Tri hài lòng.
Trước kia cô còn tính giúp Tiểu Tống Tụng tìm mẹ hoặc cải thiện môi trường sống. Nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy Tống Đại Hải vung gậy về phía Tiểu Tống Tụng, cô hối hận.
Tiểu Tống Tụng còn ở cạnh Tống Đại Hải thêm một ngày, thì sẽ chịu khổ thêm một ngày.
Cho nên Ninh Tri đổi ý, bảo Lục Tuyệt báo cảnh sát.
Tống Đại Hải ngu người, người này còn báo cả cảnh sát?
Cảnh sát đến rất nhanh, còng tay Tống Đại Hải đang cầm gậy, khuôn mặt hung dữ lại, đợi lát nữa đem về đồn cảnh sát.
Trong đó có một cảnh sát tiến đến nắm lấy tay Tiểu Tống Tụng, “Bạn nhỏ đừng sợ, chú cảnh sát sẽ bảo vệ cháu.”
Tiểu Tống Tụng né bàn tay của đối phương, đôi chân nhỏ chạy về phía Lục Tuyệt rồi ôm chặt lấy đùi anh.
Nhóc con ngẩng đầu nhìn Lục Tuyệt, đôi mắt to chớp chớp, dường như không quen mà nói không sõi chữ, “Lộp bộp.”
(Ở đây nhóc Tiểu Tống Tụng đang muốn gọi anh trai – gege 哥哥 nhưng bé nói không sõi, nói ngọng thành gege咯咯)
Ninh Tri cười, nhóc con đúng là một lòng thích Lục Tuyệt.
Ninh Tri cùng Lục Tuyệt và nhóc con đi đến đồn cảnh sát.
Khuôn mặt Tống Đại Hải vẫn chưa hết men rượu, ông ta tố cáo: “Tôi bị người ta đánh, đã không kiểm tra mà còn bắt tôi đi. Thế giới này còn có công lý hay không?”
“Chúng tôi đã điều tra hiện trường, cả con đường đó không có bất kỳ cái camera an ninh nào.”
“Vậy mấy anh đi điều tra, đi bắt cái người đánh tôi ấy, bắt tôi làm gì?” Tống Đại Hải vỗ bàn.
Vệ sĩ làm chứng: “Lúc tôi và thiếu gia đến hiện trường chỉ thấy người đàn ông này cầm gậy, người ông ta toàn là mùi rượu, có khả năng ông ta tự đánh mình.”
“Anh nói bậy, tại sao tôi lại đánh chính mình chứ.” Tống Đại Hải phản bác.
Cảnh sát gõ bàn, “Khống chế âm lượng của anh lại, đồng nghiệp của chúng tôi đã mang gậy đi kiểm tra, bên trên chỉ có dấu vân tay của một mình anh, không hề có người thứ hai.”
Tống Đại Hải ngu người, “Sao lại thế được, chẳng lẽ tôi gặp quỷ thật?”
Cảnh sát: “Không phải anh gặp quỷ, do anh uống đến say mèm nên xuất hiện ảo giác. Thực tế là anh tự đánh mình, hiện giờ đưa anh về đồn là để điều tra về việc anh ngược đãi trẻ em.”
Tốc độ điều tra của cảnh sát rất nhanh, “Chúng tôi đã tra ra anh không phải là cha ruột của đứa bé, hai người không hề có quan hệ huyết thống.”
Tống Đại Hải phẫn nộ nói: “Nó là con riêng của vợ tôi.”
“Chúng tôi đã điều tra, anh chưa kết hôn.”
“Tôi và vợ chưa đi đăng ký, chỉ tổ chức tiệc mừng.”
“Vậy vợ anh đâu?”
Tống Đại Hải mất hết kiên nhẫn, “Mất tích rồi, bỏ lại đứa bé mà đi.”
“Chúng tôi cần xác minh lại những điều anh nói, nhưng báo cáo cơ thể đứa bé có rồi đây, trên người thằng bé có rất nhiều vết thương. Đúng là anh có ngược đãi bé.”
“Hiện giờ tôi là bố nó, con trẻ không nghe lời tôi dạy dỗ thì làm sao? Bố đánh con trai không được à?” Tống Đại Hải càn quấy tăng âm lượng, “Tôi nuôi không nó, cho ăn cho ở, trẻ con nghịch ngợm thì tẩn vài trận có làm sao?”
Bên cạnh đó, vệ sĩ nhận được chỉ thị từ Lục Tuyệt, biết Lục Tuyệt muốn bảo vệ đứa bé này, anh chàng đúng lúc mở miệng: “Anh với đứa bé không có quan hệ huyết thống, cái người anh gọi là vợ cũng không có ở đây. Anh cảnh sát, người này có khi nào là kẻ buôn người không?”
“Con mẹ mày…” Tống Đại Hải tức xì khói, chửi rống lên.
Cảnh sát vỗ bàn, “Anh im miệng, trong đây không chấp chứa người mở mồm ra là chửi bới, có hiện tượng buôn người hay không chúng tôi sẽ điều tra. Còn anh không thoát được tội ngược đãi trẻ em đâu.”
Cảnh sát nhốt Tống Đại Hải lại.
Tiểu Tống Tụng ôm chặt bắp đùi Lục Tuyệt, không chịu đi theo cảnh sát.
Lục Tuyệt cúi đầu nhìn nhóc lùn mặp, anh mím môi, “Về nhà.”
Vệ sĩ lập tức hiểu ý Lục Tuyệt, anh chàng thương lượng với cảnh sát, “Chúng tôi đến từ nhà họ Lục, đứa bé này…”
Ninh Tri không ngờ anh chàng vệ sĩ thế mà có cách khiến cảnh sát đồng ý cho họ tạm thời đưa Tiểu Tống Tụng về nhà họ Lục.
Trong xe.
Lục Tuyệt ngồi giữa, Ninh Tri ngồi bên trái anh, Tiểu Tống Tụng như keo dính ngồi bên phải anh, tay nhỏ còn trộm nắm lấy góc áo Lục Tuyệt.
“Tiểu Tống Tụng rất thích anh.” Ninh Tri cười nói.
Lục Tuyệt mím môi, anh nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Ninh Tri, “Chỉ thích Tri Tri, anh.”
Ninh Tri cười, cô nắm tay anh, “Em biết, lát nữa chúng ra đi mua ít quần áo cho Tiểu Tống Tụng đi.”
Quần áo trên người Tiểu Tống Tụng không vừa người, bụng nhỏ gần như lồ lộ ra hết, quần cũng ngắn cũn, hơn nữa chỗ đầu gối còn sờn đến thủng một lỗ, giày của thằng bé cũng bị mài đến tróc keo.
Như là nhặt được nhóc đáng thương ở bãi phế liệu.
Lục Tuyệt nghe lời Ninh Tri, “Ừ, mua.”
Ninh Tri cười, lúc này, ánh mắt cô xuyên qua cửa sổ, vô tình bắt gặp Lục Thâm Viễn đang tiến vào một quán bar.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...