Ưu Lục bởi vì có đợt giao hàng ở Mỹ, chỉ có thể dặn dò Song Song cùng Song Thiên vài câu rồi dùng máy bay tư nhân rời đi với Lữ Hiên vẻ mặt đen hơn đít nồi.
Vì sao? Lữ Hiên hắn gần ba mươi năm vẫn ế chỏng chơ, trong khi lão đại cùng phu nhân lại có cậu nhóc Song Thiên, hắn không cam tâm, hắn chính là không cam tâm a...
"- Ọe."
Vừa nuốt miếng bánh mỳ trắng, Song Song liền nôn ọe.
Một ý nghĩ xẹt qua đầu cô...!Triệu chứng này, khi mang thai Thiên bao bối, cô cũng có, không lẽ...
Nghĩ là làm, cô khoác vội chiếc áo khoác dạ, cầm túi xách rồi bắt taxi tới bệnh viện.
Bác sĩ nhìn Song Song, lòng sửng sốt, mỹ nhân, là mỹ nhân! Nhưng lại là đến khoa sản, thật kinh ngạc.
Đương nhiên cô không biết suy nghĩ này của vị bác sĩ này, nếu không cô sẽ lăn ra cười không kiêng nể.
Sau một lúc kiểm tra bụng, để nắm kĩ thông tin, ông ta hỏi lại:
"- Cô có nôn không?"
"- Có."
"- Cảm thấy mệt mỏi?"
"- Có."
"- Kinh nguyệt không đều?"
Song Song thầm suy nghĩ, kể từ đợt trước, đến nay đã hơn một tháng, bà dì cả vẫn chưa quay lại, mà lẽ ra tuần này là cô phải có rồi.
Nghĩ vậy cô liền gật đầu, lạnh nhạt trả lời:
"- Có."
Vị bác sĩ nghe xong liền phân tích, nhưng không khỏi lạnh sống lưng, cái mỹ nhân này, khí chất lãnh đạm như thế, mỗi một câu trả lời đều là bá đạo đến bức người, ông ta thầm nghĩ, liệu đây có phải là người của hắc đạo?
"- Đúng thế."
"- Hả...!hả?" - Vẻ mặt vị bác sĩ không tin nổi, ngơ ngác nhìn mỹ nhân trước mặt mà trong hồ sơ lại gần ba mươi tuổi này, cô ta đọc được suy nghĩ của mình, mồ hôi lại không ngừng túa ra.
Nhìn biểu hiện trắng xanh vàng đỏ đặc sắc thể hiện trên mặt bác sĩ, Song Song nín cười đến nội thương, đến mức đỏ cả mặt.
Cuối cùng thoải mái nói:
"- Như thế nào?"
"- Chúc mừng cô, thai đã được một tuần."
"- Cảm ơn."
"- Cho tôi mạn phép hỏi, chồng cô đâu mà cô phải khám một mình?"
"- Anh ấy phải đi nước ngoài nên không đến được." - Song Song tính nói Ưu Lục đi giao lô vũ khí ở Mỹ nhưng lại thôi, chỉ sợ vị bác sĩ nhát gan này mà nghe chắc bị dọa đến chạy mất mật.
Sau buổi khám, Song Song trở về nhà, khẽ mỉm cười xoa bụng mình, cô liền nằm lên giường đánh cờ với Chu công.
Có một người, theo dõi tung tích của Song Song, vui vẻ nhảy nhót:
"- Em gái, em gái, em gái a..."
Thuộc hạ của cậu chảy mồ hôi nhìn, cái lão đại băng lãnh này, uống nhầm thuốc hả?!
...
Ta viết một phần của bộ "Tổng tài phúc hắc: Bà xã đại nhân, đừng chạy nữa!" về Song Thiên nhà ta rồi.
Dự định kết thúc truyện ta sẽ up lên, nàng nào hóng giơ chân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...