Nữ Phụ Đa Nhân Cách

Hoắc Đình La đan tay dẫn Lục Một Diệp bước tới chỗ Đông An cao ngạo nói.

" Cô nghe bác trai nói rồi chứ?"

Nghe, đương nhiên nghe, bà đây chưa điếc, nhưng ai có thể giải thích giùm được không? Đông An cảm thấy khả năng gây choáng của cặp đôi này thật cao. Hôn phu? Clgt? Con hàng này từ đâu chạy tới đòi làm hôn phu cô. Khoé mắt Đông An co giật liên hồi, kiềm nén, bình tĩnh, tỉnh táo lại cái nào, đây chỉ là mơ!

Hoắc Đình La thấy mặt Đông An nhăn nhó, cứ tưởng cô đang hối hận, ghen tị, cao giọng nói.

" Thật ra trước đây ông tôi cùng mẹ cô quan hệ như cha con nên muốn tác hợp cô với tôi, tôi vốn là vị hôn phu của cô. Nhưng đó là hảo cảm của người lớn, không liên quan tới chúng ta. Nên ở đây tôi cũng tuyên bố từ hôn với loại người như cô, lòng tôi chỉ có Lục Mộng Diệp."

Giọng của Hoắc Đình La rõ ràng nên mọi người xung quanh đều nghe hết, Lục Mộng Diệp hơi cuối đầu rụt rè như e sợ, nhưng thật chất là khoe khoang.


Đông An mồ hôi đầy đầu, bà cha nó. Trâu bò! Hôn phu từ đâu đến? Ngay cả cô cũng chẳng hay biết, hàng này thật siêu, không gặp bao lâu lại lên chức.

" Hôn phu? Từ hôn?"

Đông An lập lại, giọng văng vẳng không ai nhìn ra tâm trạng cô là gì.

" Thật ra, Đông An cho chị xin lỗi, thật xin lỗi."

Mọi người yên lặng, thì Lục Mộng Diệp hơi cất tiếng khàn khàn, chất chứa sự run rẫy.

Giọng Đông An lành lạnh.

" Xin lỗi?"

Muốn xin lỗi điều gì? Lại muốn giở trò, mãi không thấy chán, bệnh nghề nghiệp ăn sâu vào máu rồi hả?

Lục Mộng Diệp nghe Đông An nói bộ dạng run rẫy lợi hại, khoé mi hơi ứa nước mắt, môi hơi mím lại, từ từ nói.


" Trước đây khi chị biết La ca ca, chị... Chị không hề biết đó là vị hôn phu của em. Thật sự tới giờ chị mới biết sự thật... Chị không ngờ mọi chuyện là thế...hoá ra em ghét chị đều có nguyên nhân, hoá ra là La ca ca thích chị... Chị thật xin lỗi, chị...chị sẽ làm mọi thứ em yêu cầu để chuộc lỗi, thậm chí rời xa La ca ca... Cho dù chị có yêu Anh ấy..."

Lục Mộng Diệp tỏ ra đau đớn, cứ như một người bị lừa gạt cho đến thảm mới biết được sự thật, giọng nói mang theo sự kiềm nén gắn gượng. Nước mắt có giọt chảy dài xuống khiến người thương xót, lời nói càng về sau càng nhỏ, đôi tay Lục Mộng Diệp hơi run run rút khỏi bàn tay của Hoắc Đình La.

Một tình yêu ngang trái, rực lửa thắm đẫm nước mắt! Đông An cảm giác người khác nhìn mình với ánh mắt phạm tội "tày trời", chia rẽ "uyên ương", phải bị sét đánh chết. Mẹ nó! Bà đây mới là người bị hại, bọn mi đuôi hết rồi phải không? Nó lừa mà cũng tin, ngu khỏi đỡ. Đúng là không có đạo lí! Bất công, bà đây muốn ăn vạ! Không biết đâu! Bỗng dưng có hôn phu là một con hàng cặn bã, xong bị con hàng cặn bã từ hôn, xong chuyển sang phân cảnh đi cướp hôn với chị gái, muốn giành lại con hàng cặn bã. Mất mặt, quá mất mặt!

Hoắc Đình La nhìn Đông An một cách âm trầm, nắm thật chặt tay Lục Mộng Diệp, thấy nước mắt Lục Mộng Diệp rơi, hắn đau lòng liền không nghỉ ngợi hôn lên môi Lục Mộng Diệp. Lục Mộng Diệp hoảng loạn, xong mới ý thức được Hoắc Đình La hôn mình, người xung quanh thì nhìn chằm chằm, vội vùng vẫy muốn thoát khỏi. Nhưng Hoắc Đình La lại ghì chặt hơn, hôn sâu hơn, Lục Mộng Diệp nhũn cả người, rồi nương theo nụ hôn của Hoắc Đình La.

Đúng vậy, hai người không coi ai ra gì, đứng đó mà hôn nhau đằm thắm. Có kẻ hã hê, có kẽ ghen tức...

Đông An cười, biết ngay mà! Chuẩn bị tới tiết mục tổng tài bá đạo chăng? Hay viện trưởng trâu bò bước tới tuyên ngôn quyền sở hữu, ài... Tiết mục nào cũng xem phát nhàm chán!

Hôn mãi cho đến khi mặt Lục Mộng Diệp hồng nhuận, nước mắt không còn rơi. Hoắc Đình La vuốt tóc Lục Mộng Diệp nói.


" Không ai xứng với Anh bằng em cả, cả đời này mỗi em ra Anh không có ai. Còn về Lục Đông An cô ta chả là gì cả, cái giao ước đính hôn gì kia chỉ là trò đùa giữa người lớn em nghỉ Anh sẽ làm theo cái thứ vớ vẩn ấy, tuyệt đối không bao giờ."

Lục Mộng Diệp hít một hơi, dường như nhờ câu nói của Hoắc Đình La mà kiên định hơn, quay sang Đông An nói.

" Đông An chị biết chị có lỗi với em, nhưng chị với La ca ca đã có tình cảm với nhau, cho dù em đến với Anh ấy chỉ thêm tổn thương. Đến lúc ấy sẽ không ai có được hạnh phúc."

Đông An nhìn Lục Mộng Diệp ánh mắt bình tĩnh, thong dong.

Sẽ không ai hạnh phúc, sẽ bị tổn thương? Thế nên tôi nên chấp nhận đau khổ cho hai người hạnh phúc? Lục Mộng Diệp ơi là Lục Mộng Diệp, nếu là cô? Cô thà chia rẽ người ta để kiếm niềm vui còn hơn là thấy người ta đôi lứa hạnh phúc không phải sao? Bằng gì mà cô tự tin là tôi rút lui vậy? Cô có vẻ thích kế hoạch của mình thì cô thắng rồi, tôi sẽ diễn chung với cô cho hai đứa cặn bã dính chùm, rồi hốt luôn một thể. Ài, ai bảo nhân phẩm tôi tốt quá làm chi! Nhân phẩm tốt quá cũng khổ, Đông An thầm than thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui