Nữ Phụ Đa Nhân Cách
" Buồn cười, người cần gấp nó là Anh, tốn thời gian cũng là Anh. Anh lấy quyền gì đòi nó từ tay tôi, với tư cách là viện trưởng Tùy Thiên hay với tư cách người thừa kế của Hoắc gia đây hả? Hoắc Đình La."
Đông An híp mắt nhìn Hoắc Đình La, ngay lập tức câu nói của cô liền thu hút hắn.
" Cô hiểu về tôi nhỉ."
Ngay thân phận của hắn còn nhìn ra rồi, thế cũng không cần vòng vo lắm chi cho mệt. Mặc dù quyền công dân không bắt buộc thứ hắn thích người khác bắc buộc phải đưa cho hắn, nhưng chỉ bằng hắn có tiền như vậy là đủ. Nếu Đông An mà biết hắn nghĩ vậy, không biết có bứng luôn công ty Ulth nện cho hắn tỉnh không.
" À chứ không phải Anh cũng hiểu tôi lắm sao?"
Đông An bĩu môi.
" Hiểu, tôi còn không nhớ cô có quen tôi đấy!"
Nghe xong Hoắc Đình La trả lời Đông An vội tỏ vẻ mặt bi thương, ôm tim nói.
" Anh thật biết cách làm tổn thương con tim nhỏ bé, mong manh, thuần khiết, đáng yêu, dễ vỡ của tôi đấy. Tôi còn tưởng sức hút của mình làm anh mãi ấn tượng không quên được cơ chứ... Ài biết đâu được, tôi đẹp thế này anh muốn nhớ cũng khó."
Đông An tuông hết một lèo câu buồn nôn, chưa kịp cho Hoắc Đình La đỉnh táo, liền khoanh hai tay trước ngực, hất mặt bộ mặt đường hoàng tiếp tục vứt một quả bom.
" Tôi là Đông An."
Hoắc Đình La ban đầu là ngẩn người, lát sau khoé miệng run rẫy một hồi. Suýt nữa là hắn quên có người này, nhưng khác đến độ hắn nhận không ra luôn.
" Hoá ra tiểu thư Lục, lâu không gặp cô tính thay đổi phương thức gì gây loạn đây."
Đông An nhíu mày nhìn hắn, cô đường hoàng thế này gây loạn thế nào hả?
" Đó là chuyện tương lai, vô chủ đề chính, muốn sợi dây này đúng không. Được rồi lại lại giá bằng hữu tôi không lấy gấp đôi đâu nhưng anh lấy ra 32 tỷ tôi sẽ miễn cưỡng cho lại."
Đông An thoáng cái thay đổi khuôn mặt tươi cười tích cực chào hàng.
Cô nhân viên nghe xong Đông An nói trực tiếp hôn mê, Hoắc Đình La khoé miệng co giật. Bằng hữu? 32 tỷ? Miễn cưỡng cho? Mẹ nó có ai vô sỉ mà nói chuyện trơn tru vậy không. Không sợ nghẹn chết hả, cái bản mặt tươi cười đáng đánh đòi kia là thế nào?
" Lục tiểu thư làm người đừng quá tham lam, trời đánh chết đấy."
Đông An thái độ không sao cả, đưa tay hơi miết cằm nói.
" Tôi là người tham lam khuyên cũng vô dụng. Còn chuyện trời đánh, yên tâm, biết đâu trời ban cơ hội cho tôi làm siêu nhân đen, đến lúc đó lại có sức mạnh thực thi công lí....Ài, sợi dây này, anh không muốn thôi thì tôi đem đi vậy."
Hoắc Đình La nghe xong đen mặt, cái cô gái này điên rồi, mẹ nó, nói cái gì cũng được mà. Nhưng Mộng Diệp rất thích nó, có đau thịt cũng phải bỏ ra. Đúng là ra đường quên xem lịch hoàng đạo mà, hắn thật muốn một phát súng bắn chết người trước mặt này.
Và... Dưới sự vô sỉ của Đông An đã thắng lợi thu tiền về tay, bỏ lại khuôn mặt đen hơn than của ai đó.
------------- Lời Của Tác Giả---------------
Mị có một động lực để tăng năng suất viết truyện trong lượng đọc ít ỏi này đó là cmt(๑❛ ‿ꆚ❛๑)
(゚∀゚)☞ Hãy tiếp tục ủng hộ mị
Chị An vô sỉ đó là do bản chất bẩn bựa của mị muốn thêm vào cầu chung suồng (இ﹏இ"。)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...