Nghĩ đến đây, ngón tay Lê Nguyệt Xuyên khẽ run lên, vẻ mặt có thâm ảo khó lường. Tại sao trên người cô lại có Phượng Hoàn Thảo, tại sao cô lại bị thương nặng, tại sao ngay cả trong lúc đang hôn mê cũng nhớ kỹ việc phải tự tay giao chỗ thảo dược này cho hắn?
Cô đã mất tích ba tháng, rốt cuộc thì…
“Hầu gia.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ đằng xa, một ai đó đang tiến lại gần. Lê Nguyệt Xuyên ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Triệu Tư Lâm đang nhảy chân sáo tiến vào, búi tóc trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, một cây trâm gỗ tùy ý cắm lên.
“Sao Hầu gia lại ở đây thế này, đã đến lúc ngài phải ngâm chân xoa bóp, ta đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho ngài rồi.” Tuy rằng gọi hắn một tiếng ‘Hầu gia’, nhưng dáng vẻ không có nửa phần tôn kính, cũng không thèm đợi hắn trả lời, liền tự mình đẩy xe lăn chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chờ.” Lê Nguyệt Xuyên cau mày: “Hôm nay không cần, ngươi lui xuống đi.”
“Sao ngài lại như vậy!” Triệu Tư Lâm bĩu môi bắt đầu oán giận hắn: “Còn chưa bắt đầu mà ngài đã muốn than thân trách phận rồi sao, những lúc như thế này cần phải kiên trì, tính cách này của ngài không tốt chút nào! Bất kể thế nào, chúng ta cũng nên mang vài tia hy vọng, tâm trạng thoải mái thì ngay cả bệnh tật cũng sẽ bị đẩy lùi!”
Nếu như ngày thường cô nói những lời này, Lê Nguyệt Xuyên cũng sẽ để mặc, không phản bác. Tuy rằng hắn cũng không cho rằng một cô nương có thể trị khỏi chân của mình khi mà phần lớn ngự y đều đã bó tay, nhưng dù sao hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc của cô.
Nhưng hôm nay hắn vô cùng buồn phiền, giọng nói khó tránh khỏi có chút nghiêm khắc: “Ta đã nói là không cần, lui xuống.”
Từ lúc Triệu Tư Lâm vào phủ đến nay, tuy rằng nói là chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vị Hầu gia này, nhưng cũng không đến nỗi bị hắn đối xử nghiêm khắc như lúc này. Nhất thời bị dọa sợ tới mức cả người run rẩy, miễn cưỡng vâng theo mệnh lệnh của hắn ngoan ngoãn lui ra, mặt mày nhăn nhó, bất mãn khẽ hừ một tiếng.
“Biết hôm nay tâm trạng ngài không tốt, cũng chỉ không muốn để ngài tìm người khác mà giận cá chém thớt thôi.”
Lúc Diệp Cao Phong tiến vào lại nghe được là chính là một câu vừa chê cười vừa xấu hổ. Sắc mặt của ông liền tối sầm lại, được rồi, con gái ta còn đang hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa rõ mà ngươi lại ở nơi này liếc mắt đưa tình cùng với nữ nhân khác. Tuy nói con gái ông và phu nhân có lỗi trước, nhưng dù sao… Dù sao không phải ông cũng đã không đồng ý từ hôn rồi hay sao? Hai người cô nam quả nữ, sao lại có thể không biết đến liêm sỉ như vậy.
Tính cách hắn ngay thẳng, trong lòng khó chịu, trên mặt cũng sẽ biểu hiện rõ ràng:“Nguyệt Xuyên, vị cô nương này là?” Hắn liếc mắt nhìn Triệu Tư Lâm quần áo mộc mạc cùng búi tóc xiêu vẹo, liền nghĩ cô ta là hạ nhân, tức giận trong lòng càng sâu thêm vài phần: “Nha hoàn của quý phủ nào mà dám ăn nói như thế với chủ tử (1), thật đúng là chèn ép đến trên đầu chủ tử rồi, một chút quy củ cũng không có.”
(1) Danh xưng dùng để chỉ người có địa vị ở trên cao, thường được dùng khi nói về mối quan hệ giữa người hầu/ nô tài với những người có địa vị trong phủ quan lại, thương phú hoặc trong hoàng cung
Tuy rằng Triệu Tư Lâm tính tình đơn thuần nhưng cũng không phải người ngốc nghếch. Thái độ trước mặt Lê Nguyệt Xuyên có thể tùy ý, bởi vì hắn là người ngoài lạnh trong nóng, sẽ không tùy ý phạt người. Nhưng người trước mặt là Diệp Cao Phong thân phận cao quý, cô cũng biết nên có chừng mực, tuy rằng trong lòng vô cùng căm giận, nhưng cũng chỉ qua loa cúi đầu hành lễ một cái: “Là dân nữ đã vượt quá phép tắc, nhưng dân nữ cũng chỉ lo lắng cho thân thể của Hầu gia, vì thế nên mới nói mấy lời khuyên bảo. Về phần tội danh ức hiếp chủ tử này, thực sự vạn vạn lần cũng không dám làm.”
Cô luôn miệng tự xưng dân nữ, tất nhiên là để phản bác việc Diệp Cao Phong nhầm cô là nha hoàn. Cô tới là để chữa bệnh cho Lê Nguyệt Xuyên, chứ không phải là bán mình vào Hầu phủ!
Hai mắt Diệp Cao Phong trừng lớn, suýt chút nữa nghẹn tới không thở nổi.
Lê Nguyệt Xuyên giương mắt quay sang bên, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng: “Đừng để ta nói lần thứ ba.”
Triệu Tư Lâm cắn cắn môi, vành mắt lập tức đỏ hoe, tràn ngập oan ức không có chỗ trút giận: “Biết rồi, ta lui xuống, sẽ không để ngươi nói lại lần thứ ba.”
Cô nói xong liền xoay người rời đi, cũng không hành lễ cáo lui, quả nhiên ngang ngược vạn phần.
Lửa giận của Diệp Cao Phong liền hướng về Lê Nguyệt Xuyên: “Ả đến chữa bệnh cho ngươi? Lấy cái gì để trị, phương pháp châm cứu sao?”
Lê Nguyệt Xuyên có chút đau đầu, giọng nói bình thản: “Không.”
“Vậy ả lấy cái gì để trị? Tùy tiện làm nũng một chút, õng ẹo một tí là cái chân của ngươi có thể khỏi được sao?” Ông đột nhiên gầm lên, chòm râu cũng run rẩy theo.
“Bá phụ.” Đây không phải việc có thể giải thích bằng vài ba câu nói, Lê Nguyệt Xuyên xuống nước, giọng nói lộ ra vài phần bất đắc dĩ mà thường ngày hiếm khi nghe được.
Mọi lần hắn đều quy củ gọi một tiếng Vương gia, nay đột nhiên thay đổi xưng hô, Diệp Cao Phong liền biết đây là tỏ ý xin lỗi. Tuy rằng trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng cũng không tiếp tục trút ra nữa: “Rốt cuộc sao Diệp Tử lại thế này, cả người đầy vết thương, còn té xỉu trước cửa Hầu phủ của ngươi?”
“Chất nhi (2) không biết.” Khuôn mặt Lê Nguyệt Xuyên hơi trầm xuống: “Hôm nay hạ nhân đến báo, chất nhi cũng vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ, cho nên mới phái người đi thăm dò.”
(2) Cháu
“Ngự y nói thế nào?” Diệp Cao Phong cũng không hỏi nhiều, hắn tin Lê Nguyệt Xuyên.
Lông mày Lê Nguyệt Xuyên nhíu chặt: “Nói trong người Tử Quận chúa có độc của bọ cạp, khí huyết không lưu thông. Việc giải độc không có phiền phức gì, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ khá hơn. Về phần ngoại thương cũng không cần lo lắng, ta có rất nhiều thuốc làm mờ sẹo, Vương gia muốn mang về bất cứ lúc nào cũng được.”
Chòm râu của Diệp Cao Phong nhếch lên: “Diệp Tử ở đây, ta mang về làm gì?”
“Tình huống lúc đó khẩn cấp, để Tử Quận chúa ở lại trong phủ cũng là bất đắc dĩ, hiện tại đã…”
“Làm sao?” Diệp Cao Phong ngắt lời hắn: “Các ngươi đường đường là phủ Vũ Hiếu Hậu, ngay cả một nữ tử cũng chăm sóc không xong, bây giờ nó còn chưa tỉnh, ngươi đã vội muốn đuổi nó đi?”
Ông trợn mắt nhìn, giống như chỉ cần Lê Nguyệt Xuyên dám lên tiếng trả lời thì ông sẽ lập tức ăn thịt người.
Lê Nguyệt Xuyên khẽ thở dài: “Nếu đã như vậy, cứ để Tử Quận chúa tạm thời ở lại Hầu phủ, chờ vết thương của cô ấy khỏi hẳn, nói sau cũng không muộn.”
Hắn hiểu rõ ý tứ của Vương gia, mặc kệ Diệp Tử ở lại trong phủ hắn bao nhiêu ngày, bất kể có vì vết thương nặng chưa khỏi hay không, thì tất cả mọi người đều đang tụ tập bàn luận, mồm năm miệng mười thay đổi bản chất của chuyện này rồi cứ thế mà lưu truyền đi. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã đính hôn từ lâu, tuy không hợp lễ, nhưng mọi người bàn tán hai câu rồi thôi. Nếu như Diệp Tử còn dám kiên quyết từ hôn, lại đã ở trong nhà một người nam nhân, ai biết là đã mất danh tiết (3) hay chưa. Đến lúc muốn gả cho người khác, thật sự cũng không dễ dàng.
(3) Danh dự và tiết tháo, ý tác giả muốn nói ở đây là nếu sống cùng với một người đàn ông như thế, thì liệu Diệp Tử có giữ được danh dự trong sạch cho bản thân hay không
“Ngươi giúp ta chăm sóc A Tử, ngày mai ta lại tới thăm nó.” Diệp Cao Phong không yên tâm lại dặn dò thêm một câu: “Chuyện này tạm thời đừng nói cho Vương phi của ta, tránh để cho bà ấy lại gây chuyện.”
“Còn về chuyện Diệp Tử bị thương, nhớ điều tra cẩn thận.” Ông nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như ta tra ra ai giở trò quỷ, nhất định ta phải đem hắn băm thành bánh nhân thịt.”
Diệp Cao Phong giận đùng đùng rời đi, Lê Nguyệt Xuyên ngồi yên tại chỗ hồi lâu, cuối cùng lên tiếng gọi: “Lí Nham, ngươi đi mời công tử Liễu Nguyên đến đây một chuyến.”
“Vâng.” Lí Nham vừa lui ra, thì có người trong lòng tràn đầy vui mừng tiến lên nghênh đón.
“Hầu gia, Tử Quận chúa tỉnh rồi.”
Ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên lóe lên: “Đẩy ta qua đó.”
Lúc hắn vào phòng, Diệp Tử đang uống thuốc, cô cầm một chén thuốc lớn đen như mực, cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn, muốn khóc nhưng không khóc, cũng không làm nũng oán giận, cúi đầu, cái miệng nhỏ uống thuốc.
“Cô tỉnh rồi?” Hắn không mặn không nhạt hỏi một câu.
Diệp Tử giống như bị giọng nói của hắn dọa sợ, hai tay run lên, thuốc trên tay sánh ra vài giọt rớt xuống chăn bông. Thân thể cô hơi co lại, tai hơi đỏ: “Vâng, đa tạ Hầu gia đã quan tâm.”
Lúc trước nhìn thấy hắn cũng như vậy, rụt rè, giống như hắn là cơn hồng thủy (4) hay là một con mãnh thú (5) vậy.
(4) Trận lũ lụt vô cùng khủng khiếp
(5) Thú dữ
“Tốt hơn chút nào chưa?”
Diệp Tử đang cầm bát thuốc, uống không được mà để xuống cũng không xong: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì giải thích một chút, Tử Quận chúa tại sao lại bị thương nặng, còn vừa vặn té xỉu ở trước cửa Hậu phủ?” Lê Nguyệt Xuyên vuốt nhẹ ban chỉ (7) trên ngón tay, ánh mắt như kiếm đâm thẳng tới.
(7) Một công cụ để đeo trên ngón tay, giống nhẫn, thường dùng để giữ dây cung, đồng thời trong lúc bắn tên có thể phòng khi dây cung bật ngược trở lại làm trầy xước ngón tay.
Diệp tử cúi đầu, ngón tay đặt ở miệng bát: “Ta… Ta…” Giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng loạn: “Tay nải ta cầm trên tay đâu? Là một tay nải màu xám.”
“Cô đã giao cho ta, tự tay đưa cho ta. Sao, Tử Quận chúa không nhớ rõ?”
Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Lê Nguyệt Xuyên trong lòng chuyển biến, giọng nói lộ ra tia áp bức: “Cô vẫn chưa giải thích vấn đề kia.”
“Cái này, là bởi vì…” Diệp Tử lại bắt đầu ấp úng, chớp mắt, tròng mắt không ngừng đảo loạn.
“Quận chúa không muốn nói thì thôi vậy, tại hạ hỏi lại Quận chúa một câu, dược thảo kia, Quận chúa tặng cho ta?” Thấy bộ dáng cô như vậy cũng biết là cô đang chuẩn bị lấy cớ cho qua, Lê Nguyệt Xuyên cũng chẳng buồn hỏi lại, thầm nghĩ trước tiên phải xử lý cho xong chuyện Phượng Hoàn Thảo.
“Đúng, trên đường trở về ta đã nhìn thấy, cảm thấy nó rất đẹp, màu sắc đặc biệt cho nên mới mua lại, ngài… Nếu ngài thích thì cứ cầm đi.”
Lê Nguyệt Xuyên quả thực cảm thấy buồn cười, từ khi hắn trúng độc, hai chân bị tàn phế, hắn đã phái người đi khắp ngũ hồ tứ hải (8) để tìm Phượng Hoàn Thảo mà cũng không thể tìm được, nhưng hiện tại cô ta ở trên đường tùy ý mua lại?
(8) Năm châu bốn biển
Bên trong câu nói toàn là sơ hở.
Chỉ là… Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Tử, ánh mắt sâu xa thêm vài phần. Chắc chắn cô đặc biệt vì hắn mà tìm Phượng Hoàn Thảo, riêng điểm này thì hắn có thể tin tưởng.
“Lúc Quận chúa nghỉ ngơi, Vương gia có đến nhìn người, cũng vừa mới rời đi không lâu. Ta sẽ phái người đi báo với ngài ấy một tiếng.”
Diệp Tử lại cúi đầu, vẻ mặt có chút mâu thuẫn, cuối cùng đáp lại: “Đa tạ Hầu gia.”
“Không quấy rầy Quận chúa nghỉ ngơi thêm nữa.”
“Được.”
Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Diệp Tử ở bên trong thoải mái thêm hai phần: “Thiên Lăng, thuốc này sắp nguội rồi, ta có thể không uống không?”
“Quận chúa, thuốc này vẫn còn ấm, ngài một hơi uống hết đi, khổ cũng chỉ khổ một lần thôi, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn mứt quả cho ngài rồi.” Dừng một chút cô ta lại nói tiếp: “Nếu như ngài thực sự cảm thấy thuốc đã nguội thì để nô tỳ đi sắc lại bát khác cho ngài?”
“Không cần.” Giọng nói Diệp Tử vô cùng bất đắc dĩ.
Sau đó gian phòng trở nên yên tĩnh, có lẽ khuôn mặt cô lúc này đang nhăn nhó mà đau khổ uống thuốc đây.
Vẻ mặt Lê Nguyệt Xuyên chẳng biết vì sao lại dịu dàng đi mấy phần. Hắn được người đẩy xe tiến lên phía trước, bên tai lại truyền tới giọng nói có chút hiếu kỳ của Diệp Tử: “Đúng rồi, Thiên Lăng, ta hỏi ngươi một vấn đề, Hầu gia nhà các ngươi…”
Sau đó âm thành càng ngày càng thấp xuống. Bởi vì đã đi xa khỏi căn phòng, cho nên Lê Nguyệt Xuyên không nghe rõ lắm, cũng không thể bỏ qua mặt mũi của mình mà đi kêu hạ nhân dừng lại. Trong lòng bỗng dưng giống như có vuốt mèo cào khiến cho khẽ run lên một cái.
Hầu gia nhà các ngươi, rốt cục là người như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...