Nữ Phụ Công Lược Truyện
Dạ Ảnh vẫn đang đối phó với Lãnh Hàn. Hai người ở trên thiên giới lúc đầu cũng coi là ngang tài ngang sức nên hiện tại vẫn chưa phân được thắng bại. Nhưng nhìn vào thì vẫn sẽ thấy Dạ Ảnh chiếm lợi thế hơn.
Dạ Ảnh vẫn thi thoảng nhìn về phía Nhàn Vũ. Lãnh Hàn thấy thế liền nham hiểm, cười nói:
- Ngươi vẫn yêu tiểu tình nhân của mình quá ha. Nhưng ngươi có giữ được cô ta bên mình hay không?
Dạ Ảnh nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Ngươi có ý gì? Cô ấy sẽ không rời xa ta.
- Ngươi có chắc vậy không? Đến cha mẹ còn rời bỏ ngươi nói gì đến cô ta.
- Câm miệng.
Nỗi đau không có ai thương của anh vẫn luôn là cái gai trong đệm thịt mềm ở trong lòng. Tuy có Nhàn Vũ ở cạnh đã thuyên giảm phần nào nhưng anh vẫn luôn có cảm giác cô sẽ rời xa mình vào một ngày nào đó.
Suy nghĩ đó hiện ra lại đang làm anh rối loạn tâm trí cực độ. Càng làm anh suy nghĩ nhiều hơn, lại càng ra tay ác độc hơn.
Nhàn Vũ cũng cảm nhận được tâm trạng rối loạn của anh, cô cũng chỉ đành thở dài. Truyền âm cho anh.
- Phu quân à. Anh lại sao vậy chứ.
- Tiểu Vũ à. Em thật sự sẽ không rời xa anh chứ.
- Ừm. Tất nhiên rồi. Đừng lo. Trừ khi anh muốn rời xa em thôi. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra được đâu nên đừng nghĩ nhiều nữa.
- Ừ.
Nói xong, Dạ Ảnh vui vẻ trở lại nhưng cũng vẫn ra tay vô cùng hiểm độc. Anh luôn tìm những điểm yếu của Lãnh Hàn mà đâm tới.
Thấy anh như vậy, Nhàn Vũ cũng yên tâm mà chiến đấu. Cô lấy chiếc vòng băng kia từ trong không gian của mình ra. Dùng một lá bùa dán lên nó.
Đọc một thần chú gì đó. Cô ném chiếc vòng lên cao, vừa nói vừa dùng kiếm chém qua nó.
- Chẳng phải ngươi muốn nó sao. Vậy ta liền phá nó. Muốn thì đến đây mà lấy đi.
- Không!!!!!
Nguyệt Phá thần tiên sợ hãi kêu lớn, nhảy bật lên định bắt lấy thì chiếc vòng không bị chém làm đôi mà phát ra một tia sáng chói mắt rồi đóng băng những thứ xung quanh nó với bán kính năm mươi phân.
Nhàn Vũ lúc chém lên chiếc vòng đã dùng bùa dịch chuyển nên đã thoát dễ dàng khỏi cảnh bị đóng băng.
Khi đó, Nguyệt Phá thần tiên bị đóng băng thành một bức tượng. Từ trên cao rơi xuống vẫn không vỡ.
Chiếc vòng như có linh trí thoát ra khỏi tay lão ta. Lơ lửng trong không trung như có mắt nhìn xuống dưới khiến người nhìn vào nó lại không dám nhìn thẳng vào nó.
Đến nỗi ai cũng dừnglại hoạt động mà đứng yên. Kể cả Dạ Ảnh cùng Lãnh Hàn đối đầu đang vô cùng gay gắt cuối cùng cũng dừng lại nhìn về phía nó.
Rồi, nó dùng viên băng nhỏ của mình như mắt nhìn của mình xoay về phía Nhàn Vũ. Như biết nó có ý định gì, cô cười nhìn nó với vẻ mặt có chút lạnh cùng chiến ý. Chiếc vòng rung lên một hồi rồi tự động bay về tay cô.
Trên đường bay về, bỗng có một bàn tay muốn bắt lấy nó.
Hóa ra là một vị thần quan. Rồi trong ánh mắt của mọi người, người đó cũng bị đóng băng thành tượng. Thành ra mọi người cũng không dám làm vậy nữa mà tránh xa nó.
Đến khi bay đến gần Nhàn Vũ, nó dừng lại, xoay quanh cô một vòng dò xét rồi dừng lại trước mặt cô.
Cô bắt lấy nó, chiếc vòng như biết nói với cô. Nó run lên mấy hồi. Nhàn Vũ lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng như không có gì cười, lắng nghe.
Hai người như trao đổi gì đó. Cô gật đầu đồng ý với yêu cầu gì đó của nó.
- Được. Ta đồng ý với ngươi nhưng cũng phải nghe cũng như theo yêu cầu của ta.
Sau đó chiếc vòng mới dừng lại hoàn toàn, yên vị nằm trong tay cô.
Nhàn Vũ nắm lấy nó, đeo lên người mình.
Cô sớm đã nhận ra rằng chiếc vòng này có linh trí của riêng nó. Nó cũng chỉ nghe theo những người đánh thức nó.
Lá bùa cô dùng là để đánh thức những sinh linh giống nó. Nên khi thức dậy bỗng thấy một người lạ muốn bắt nó thì tất nhiên sẽ phản kháng lại.
Cô cố tình dụ lão ta đến lấy chiếc vòng rồi thành ra thế kia và cuối cùng thì rất may là đã thành công.
Thấy mình sắp kiệt sức thì vội lấy kiếm đỡ lại giữ thăng bằng, hơi thở có chút hỗn loạn mắng thầm trong lòng.
Tốn linh lực thật đấy. Mất bao nhiêu thời gian để tu luyện may ra cũng không phí công.
Thấy cô như vậy, cùng với cảm nhận của mình, Dạ Ảnh biết cô đã cạn kiệt linh lực đến sắp ngất đi rồi thì liền nhanh chóng đánh một chưởng vào Lãnh Hàn rồi thần tốc bay về phía cô.
Lãnh Hàn nhận một chưởng lớn của Dạ Ảnh thì tức giận đến hộc máu, hắn điều khiển quân đội tiến lên để đánh thì bỗng cả đoàn quân mạnh mẽ bỗng nhiên gục xuống.
Lãnh Hàn giật mình rồi cũng thấy cơ thể mình có biến khó chịu rồi lại thấy Nhàn Vũ treo trên mặt nụ cười gian xảo thì cố gắng ép xuống cơn đau ở bụng, chỉ vào cô run rẩy nói:
- Các ng.....ngươi...... hạ.....đ...độc.
- Đúng vậy đó. Cho các ngươi biết mặt.
- Hự.
Lãnh Hàn dù đã kiềm chế nhưng ngay sau nghe cô nói xong thì giận dữ đến ngất xỉu tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...