Cậu có vẻ sợ sệt, ỷ lại Nhàn Vũ như một chú cún con nói:
- Vợ ơi. Anh hơi sợ, cho anh ngủ cùng em được không? Đi mà vợ.
Cô thấy anh nhõng nhẽo như vậy thì giật mình, lại có chút buồn cười. Anh không sợ cô hại anh sao? Rõ ràng lúc đầu gặp, anh sợ cô lắm mà sao giờ lại xoay quanh cô vậy. Cô cười nhẹ, nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói:
- Tất nhiên là được rồi. Anh là chồng em mà.
Trông cậu bây giờ vui tươi như đóa hoa mùa xuân nở rộ vậy. Khuôn mặt đẹp trai như vậy cười lên đúng là muốn đốn tim người khác mà. Cô thề cô không hề háo sắc mà lại sắp ngất vì sắc đẹp rồi đó!!!
Cô khó khăn kiềm chế lại chính mình không khi dễ cậu.
Cô nhét cậu vào trong chăn, sau đó cũng vào cùng( hết liêm sỉ rồi nha). Khi mắt đã thích ứng được với bóng tối, cô thấy cậu vẫn mở to mắt nhìn mình thì thở dài, hỏi cậu có chuyện gì không?
Cậu hơi ngẩn ra rồi lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Đã lâu rồi Minh không được ngủ cùng ai cả. Mọi người đều không thích Minh, luôn cho Minh những thứ Minh không thích. Hồi xưa còn có mẹ nhưng sau đó không còn ai nữa. May mà bây giờ có em, vợ à.
Cô cảm thông với gia thế của cậu cũng như xúc động bởi những câu của cậu nói. Cô vốn không phải người có lòng bác ái nhưng lại vì người này mà đổi thay. Nhưng cô nghĩ sẽ có số ít để khiến cô thương cảm.
Cô thầm lặng ôm lấy cậu vỗ về, trao yêu thương, ấm áp cho cậu. Cả hai người đều chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, cô dậy trước. Nhìn khuôn mặt như điêu khắc bên cạnh mình vẫn đang ngủ say không tỉnh lại như công chúa ngủ trong rừng đợi hoàng tử đến đánh thức mình vậy. Cô thấy vậy càng khó chịu, liền vươn tay ra *** *** má cậu.
Cho đến khi đã tay, cô cũng đúng lúc nghe thấy tiếng gọi của mẹ Noãn Tâm nên liền vội vàng bỏ tay ra đổi thành lay lay cậu dậy. Ánh Minh ngẩn ngơ nhìn xung quanh, rồi lại nhìn trực tiếp vào cô. Khuôn mặt lại bắt đầu tỏa nắng như mặt trời nhỏ. Cậu cười khẽ cùng thần trí mơ màng của mình chào buổi sáng với Nhàn Vũ nhìn cậu trở nên vô cùng đáng yêu. Khuôn mặt hơi đỏ lên vì vừa dậy. Mắt hơi lim dim nước. Trông như một chú mèo lười biếng mới chịu dậy.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô dẫn cậu xuống dưới nhà để ăn sáng. Lúc đó, trên bàn ăn đã có hai người là Cốc phu nhân cùng Cốc gia chủ đồng thời là cha của nguyên thân - Cốc Lân.
Chỉ vài giây ngay sau đó, Bạch Miên đã gửi cho cô tư liệu về ông. Cốc Lân là một người đàn ông mạnh mẽ, giỏi giang, ông cố gắng xây dựng công ty riêng của chính mình và đã thành công tạo nên những danh tiếng cùng nhiều giải thưởng. Vào một hôm, ông đã gặp được người phụ nữ của mình. Chính là Cốc phu nhân-Noãn Tâm. Ông bắt đầu theo đuổi bà, nhờ sự kiên quyết đó đã khiến ông thành công và mang được bà ấy về nhà. Suốt nhiều năm qua, ông chưa từng ngoại tình hay có quan hệ mờ ám với ai. Ông luôn giữ mình trong sạch, không làm gì có lỗi với gia đình, người thân...
Thấy "cha mẹ" đang ngồi trên ghế, cô cũng chào một tiếng. Tuy hơi lạnh nhạt nhưng mọi người chỉ cho rằng vừa xảy ra chuyện nên cô có chút lạc hồn. Trông vẻ mặt của cha Cốc Lân hơi nghiêm khắc chứ thực chất là cuồng con gái ngầm nên nhìn người cướp con gái mình - Lâm Ánh Minh thì không có thiện cảm gì cho cam. Rồi ông lại nhìn con gái mình, thở dài. Trong lòng thì khóc như mưa, nội tâm gào thét, chửi rủa Lâm gia lên bờ xuống vực.
Trong bữa ăn, mọi người đều nói đến việc công ty, chỉ thi thoảng lỡ lời nói đến việc của cô hơi làm cho không khí bữa ăn trầm xuống thì coi như mọi thứ đều ổn.
Cô cũng nói đến việc cô lập công ty riêng thì ba mẹ Cốc hơi ngạc nhiên, sau đó thì đồng ý rồi cảm khái con gái mình đã lớn rồi.
Ăn xong, Nhàn Vũ xin phép dẫn cậu và mình đi mua chút đồ để mặc và xem xét chỗ để gây dựng công ty. Thấy con mình có quyết tâm như vậy thì hai vị cha mẹ nhìn nhau rồi đành đồng ý cho cô đi.
Shopping xong, cô dẫn cậu đi ăn. Hai người nhìn đẹp đôi như bao cặp đôi khác khiến ai cũng trầm trồ, khen ngợi. Mặt cậu vui vẻ, tươi cười khiến nhiều người đi qua phải đỏ mặt. Nhiều người chạy đến xin số điện thoại cậu thì bị Nhàn Vũ ngăn chặn.
Cô vươn vai nhìn số dư tài khoản của mình. Lại nhìn người đang ăn kem bên cạnh mà không biết nên vui hay buồn nữa.
Cô cảm thấy câu mài sắc ăn cơm cũng có thể thành thật rồi đó. Cô nhìn thôi mà cũng sắp no đến nơi rồi.
Nhàn Vũ quay sang nhìn thẳng mặt cậu, nghiêm túc hỏi:
- Chồng ơi. Anh thấy ở bên em vui không?
- Có chứ. Anh chỉ muốn bên vợ suốt thôi.
- Vậy....Anh có muốn đi ra nước ngoài không?
Mặt anh hơi tái, hỏi cô với giọng run run:
- Vợ... muốn...bỏ anh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...