Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online


“Ôn Diễn ở đâu?” Hắc y nhân cầm đầu hung thần ác sát nói: “Giao Ôn Diễn ra, chúng ta có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Hồng Đậu ha hả hai tiếng, “Vậy ta lại muốn hỏi hai câu, các ngươi và Ôn Diễn, rốt cuộc có thù gì?”
“Ôn Diễn năm đó từng nói sẽ giúp Bách Lý Lâu chúng ta đối phó Thẩm Gia Trang, nhưng cuối cùng hắn lại giúp Thẩm Gia Trang đối phó Bách Lý Lâu chúng ta, khiến chúng ta đại thương nguyên khí!” Người nói chuyện phẫn nộ không thôi, nhóm người hắc y che mặt này, dĩ nhiên chính là sát thủ Bách Lý Lâu.
Hồng Đậu còn nhớ rõ, Lý Tùy Phong đã từng là người của Bách Lý Lâu, mà Lý Tùy Phong có thể thoát ly quan hệ với Bách Lý Lâu, vẫn là nhờ có Ôn Diễn.

Nàng hỏi: “Lúc ấy, người các ngươi nhận thức hẳn là Ôn tiên sinh đúng không, hiện giờ các ngươi lại biết Ôn tiên sinh chính là Ôn Diễn, lại còn có thể tìm tới tận đây.

Là ai cho các ngươi tin tức?”
“Đúng vậy!” La Nhất Bảo cũng hỏi: “Là ai cho các ngươi tin tức?”
Hồng Đậu vừa nói như vậy, hắn cũng ý thức điểm có vấn đề.

Hắc y nhân nói: “Nói cho các ngươi cũng không sao, về tin tức Ôn tiên sinh chính là Ôn Diễn, đều do người trong Ma giáo tung ra, hiện tại không chỉ Bách Lý Lâu chúng ta, mà còn cả người của các thế lực khác cũng đang tìm Ôn Diễn, chẳng qua Bách Lý Lâu chúng ta nhiều thám tử, lúc này mới tìm tới trước một bước mà thôi.”
“Là Du Tử Tức...” Nhắc tới hai chữ Ma giáo, vậy sau lưng cũng chỉ có Du Tử Tức.

Hồng Đậu thầm nghĩ, cho dù mình không thể giết Du Tử Tức, nhưng vẫn có thể đánh cho hắn ngốc mà, hiện tại thì hay rồi, lại thêm một mớ phiền toái.

Nàng hỏi lại: “Mục đích của ngươi là Ôn Diễn, vậy sau khi bắt hắn đi, các ngươi tính toán làm thế nào? Giết hắn sao?”
“Giết hắn cũng không khỏi quá có lợi cho hắn.” Hắc y nhân kia ác liệt nói: “Chúng ta muốn chém tay chân hắn trước, lại mang đi Đại Mạc Cổ Lâu đấu giá, người ra giá cao có thể tùy ý xử trí tính mạng hắn.

Ôn Diễn không phải tự xưng là người có thể đùa giỡn thế gian trong tay sao? Giờ khiến cho hắn nếm thử cảm giác thân bất do kỷ, sống không bằng chết đi.”
Hồng Đậu nhíu mày.

La Nhất Bảo đứng ra nói: “Các ngươi thật quá đáng, các ngươi có thể bị tính kế, đó là bởi các ngươi tự có lòng tham, nếu các ngươi không có lòng tham, thì sao lại bị sư phụ ta tính kế?”
“Chúng ta tới đây để tìm Ôn Diễn, không phải tới biện luận với các ngươi!” Một hắc y nhân cả giận nói: “Mau nói các ngươi giấu Ôn Diễn ở chỗ nào?”
“Chúng ta không giấu Ôn Diễn đi.”
Hắc y nhân đều nhìn về phía Hồng Đậu vừa nói chuyện.
“Tuy chúng ta không giấu Ôn Diễn đi, chẳng qua...” Hồng Đậu nghiêng người, đặt Nam Quốc vào trong ngực La Nhất Bảo, nàng lại xoa mặt Nam Quốc, dịu dàng cười, “Các ngươi cũng sẽ không tìm được hắn.”
Sát thủ hắc y che mặt đang muốn tiếp tục nói lời uy hiếp, thân ảnh Hồng Đậu trước mắt lại chợt mất đi, bên tai nháy mắt thổi qua một trận gió, đến khi gió ngừng, Hồng Đậu lại đứng tại chỗ như ban đầu.
Hồng Đậu ôm Nam Quốc về lại trong ngực, mềm mại cười cười, cũng không nhìn một đám người phía sau kia, “Các ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn, ta và Ôn Diễn không giống nhau, ta không thích giết người, cho nên, các ngươi chỉ bị phế võ công mà thôi.”
Giọng nói vừa dứt, bỗng nhiên vài âm thanh ngã xuống đất vang lên, lại không còn tiếng động nào khác nữa.
La Nhất Bảo trợn mắt há hốc mồm, “Sư phụ ta thật lợi hại...”
“Hửm?” Hồng Đậu nhìn hắn.
La Nhất Bảo nói: “Sư phụ ta thế mà lại có thể ôm được nữ nhân lợi hại như vậy về nhà, thật đúng là quá lợi hại!”
Hồng Đậu ha hả hai tiếng, ôm đứa trẻ vào phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui