Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online


Ôn Quyết lại nói: “Rất nhanh, kỳ hạn mười tám năm liền tới.

Độc của sư phụ và sư nương hạ cho ngươi không dễ giải như vậy.”
“Sư huynh còn rảnh rỗi quan tâm chuyện của ta...” Ôn Diễn nheo mắt mỉm cười, “Thoạt nhìn là ta quá mức thả lỏng, mới để sư huynh sống an nhàn đến thế.”
Ôn Quyết không trả lời.
Độc gì?
Dĩ nhiên là độc do sư phụ và sư nương Ôn Quyết hạ, mới có thể khó giải như thế.
Độc này tên là “Túy sinh mộng tử”, trên giang hồ có thể nói căn bản chưa ai từng nghe đến loại độc này, đương nhiên là chưa ai nghe đến, bởi độc này là do sư phụ và sư nương Ôn Quyết nghiên cứu chế ra.

Tuy nói là thuốc độc, nhưng sẽ không khiến thân thể người ta chết đi, chỉ khiến người đó chìm vào ngủ say mà thôi, nhưng...!là ngủ say vĩnh cửu.
Đối với chuyện hạ độc con mình, sư nương Ôn Quyết ngay từ đầu liền cự tuyệt, thậm chí, nàng còn từng cãi vã kịch liệt với sư phụ Ôn Quyết, tận đến khi nàng biết được...!chuyện xưa có liên quan tới Tiết Nhiễm.
Nàng không thể không thừa nhận, con của nàng ngày càng giống Tiết Nhiễm trong câu chuyện kia, đạm mạc tình nghĩa, lại không có bất cứ quan niệm đúng sai phải trái nào, chỉ coi những người khác như quân cờ trong trò chơi của mình, mưa máu gió tanh đối với hắn mà nói, mới là niềm vui cuộc sống.

Vì thế, cuối cùng vẫn do chính nàng tự mình hạ độc Ôn Diễn.

Lúc đó Ôn Diễn mới là thiếu niên, đã đối đầu với phụ thân hắn như nước với lửa, lại cực kỳ ỷ lại mẫu thân.

Nhưng một chén trà có độc đã khiến chút thân tình còn lại trong đáy lòng hắn cũng biến mất.
Có lẽ do mẫu thân hắn có tư tâm, nên sau khi trúng độc hắn cũng không lập tức chìm vào ngủ say, mà lại có kỳ hạn mười tám năm.

Mười tám năm...! cũng đủ để hắn nhìn hết núi sông thế gian này.
Nhưng như vậy thì có ích lợi gì đây?
Đối với mẫu thân hắn mà nói, người quan trọng nhất vẫn là phụ thân hắn.

Ôn Diễn hắn vĩnh viễn đều không phải là duy nhất trong cảm nhận của người ta.
Nương của hắn như vậy, Hồng Đậu của hắn cũng thế.

Ôn Diễn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta cũng sẽ không để người khác quyết định vận mệnh của ta, trước đây là thế, hiện tại cũng như vậy.”
“Cho nên, ngươi đã lấy được thuốc trường sinh ở Tuyết sơn.” Ôn Quyết sáng tỏ nói: “Có lẽ ăn thuốc trường sinh, độc trong thân thể ngươi sẽ có thể giải, chỉ là...”
Chỉ là đây cũng là ‘có lẽ’ mà thôi.

Ôn Quyết có thể đoán được, có lẽ Ôn Diễn không hiểu tình cảm, nhưng với ham muốn chiếm hữu cảu hắn, hắn cũng sẽ muốn Hồng Đậu cùng hắn trường sinh.

Nhưng thuốc trường sinh chỉ có một viên.
Ôn Quyết còn chưa biết, Ôn Diễn đã có được phương pháp tạo ra thuốc trường sinh.
Ôn Diễn cười, “Cho nên, hôm nay sư huynh tìm ta, cũng chỉ để nói chuyện thuốc trường sinh sao?”
“Ôn Diễn.” Ôn Quyết lạnh giọng, “Nếu ngươi dám thương tổn Hồng Đậu, cho dù phải liều mạng, ta cũng sẽ đồng quy vu tận với ngươi.”
Ôn Diễn môi mỏng khẽ cong, nở một nụ cười nhạt, như tắm mình trong gió xuân, “Sư huynh quả thật đa tình nha, trước đây là mẫu thân ta, hiện tại lại là Hồng Đậu sao?”
“Ta đối với sư nương là kính trọng trưởng bối, đối với Hồng Đậu là thương tiếc vãn bối, ngươi đừng vội nói bậy.”
“Có phải nói bậy hay không, trong lòng ngươi tự rõ ràng.” Ôn Diễn xoay người rời đi, “Nếu cảnh cáo ta rời khỏi Hồng Đậu thì miễn đi, ta không có khả năng buông tay, cho dù là chết...!Ta cũng sẽ kéo nàng cùng xuống địa ngục.”
Bóng dáng Ôn Diễn càng lúc càng xa.
Ôn Quyết giữa mày nhíu chặt, vì câu nói cuối cùng Ôn Diễn để lại kia, sau một lúc lâu, hắn thở dài rũ mắt, “Sư phụ, sư nương, con đã phụ sự gửi gắm của hai người, Ôn Diễn hắn...!vẫn biến thành dáng vẻ hai ngươi không muốn nhìn thấy nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui