“Hình như ta đã hiểu lầm...!xin lỗi nhé.” Hồng Đậu ngượng ngùng xua xua tay, nhưng nguyên nhân chuyện này cũng không hoàn toàn là do nàng, “Chẳng qua cũng phải trách ngươi biểu hiện quá không bình thường, hại ta tưởng ngươi là người Du Tử Tức phái tới, dịch dung thành dáng vẻ Kỳ Chiêu.”
Kỳ Chiêu trầm mặc trong chốc lát, còn tưởng là Hồng Đậu thông minh phát hiện ra thân phận thật sự của hắn, hóa ra nàng chỉ nghĩ tới Du Tử Tức mà thôi, không dưng lại khiến hắn sợ bóng sợ gió một hồi.
Hồng Đậu lại vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, ta có việc đi trước đây, ngươi đã trở lại thì nhớ đi gặp Tử Mạch đó, ta rất hy vọng ngươi có thể được Tử Mạch thích, cố lên.”
Nói xong, Hồng Đậu liền đi mất.
Nàng vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót, Kỳ Chiêu nhìn mà kinh hồn táng đảm, chỉ sợ nàng vừa nhảy lên liền té ngã.
Bất chợt, cảm thấy sau lưng dường như nổi lên một trận âm phong, lưng phát lạnh, Kỳ Chiêu quay đầu lại, thân mình liền run lên, “Sư, sư phụ...! người tới đây khi nào thế?”
“Ừm...” Ôn Diễn nghiêm túc suy nghĩ một lát, cười, “Lúc đồ nhi ngoan bị sư nương ngươi sờ mặt.”
“Sư, sư, sư phụ!” Kỳ Chiêu lập tức quỳ xuống, “Không phải con có tâm tư tiếp xúc với sư nương, là sư nương...!sư nương nàng hoài nghi con dịch dung, nên mới muốn nhìn xem trên mặt con có mang mặt nạ hay không đó mà.
Sư phụ người biết đó, công phu của sư nương lợi hại như vậy, con không phải đối thủ của nàng...”
“Những thứ ngươi nói, ta đều biết cả.”
Kỳ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận ngước mắt nhìn Ôn Diễn, “Vậy...!Sư phụ...”
“Nhưng mà, ta lại không nỡ phạt Hồng Đậu, vậy chỉ có thể để ngươi chịu thiệt thòi.”
Sắc mặt Kỳ Chiêu trắng nhợt, lại thấy được Phương Tử Mạch đứng phía sau Ôn Diễn, sắc mặt hắn (Kỳ Chiêu) liền càng thêm khó coi.
Trong tay Ôn Diễn chợt có thêm một sợi roi dài màu bạc, khi góc tay áo màu trắng phất lên, roi dài liền quất mạnh lên cánh tay Phương Tử Mạch, rất nhanh, trên ống tay áo của nàng ấy đã thấm ra một vệt máu.
Nhưng Phương Tử Mạch vẫn như cũ thẳng tắp đứng tại chỗ, ngay cả mi mắt cũng không động, ánh mắt nàng trống rỗng, không nói một câu, như một con búp bê không có linh hồn.
Kỳ Chiêu cúi đầu, giấu đi vẻ thống khổ nơi đáy mắt.
Một roi này vẫn xem là nhẹ, chỉ khiến Phương Tử Mạch chịu khổ da thịt mà thôi, nhưng hắn đã từng được lĩnh giáo, chịu một roi của sư phụ liền có thể da tróc thịt bong, gân đứt xương vụn.
“Đồ nhi ngoan, đây là trừng phạt, nhớ kỹ rồi chứ?” Giọng Ôn Diễn mang vài phần thanh nhã rất có sức hấp dẫn người ta, con ngươi sáng ngời như sao trời, khuôn mặt tuấn dật lộ vẻ hiền hoà cao xa, lại có vài phần ôn nhu của trưởng bối.
Roi dài trong tay hắn đã không thấy đâu.
Bất luận là khi hắn bình tĩnh, hay khi hắn tức giận, vĩnh viễn đều mang vẻ mặt mỉm cười nhìn người ta như vậy, thanh nhã như tiên.
Kỳ Chiêu thấp giọng đáp: “Đồ nhi nhớ kỹ.”
“Nhớ kỹ thì tốt.” Ôn Diễn cười khẽ, “Để ngươi tiếp nhận thân phận Kỳ Chiêu, chỉ với cá tính mẫn cảm kia của Hồng Đậu, nàng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện có điều không đúng.
Vẫn may, Hồng Đậu sẽ không dự đoán được, khuôn mặt Kỳ Chiêu vốn chính là khuôn mặt chân thật của ngươi.”
Lúc trước, khi Ôn Diễn sáng tạo ra nhân vật Kỳ Chiêu này, trái lo phải nghĩ nên dùng loại khuôn mặt nào mới tốt, cuối cùng, hắn liền đơn giản dùng dung mạo thật của La Nhất Bảo.
Đúng như Hồng Đậu suy nghĩ, giang hồ này, người biết ngụy trang bản thân thật sự quá nhiều, giang hồ vốn là thật thật giả giả, nếu ngươi sống được quá thật, chẳng qua chỉ khiến mình chịu thiệt mà thôi.
Môn đầu tiên Ôn Diễn dạy cho La Nhất Bảo, đó chính là học cách ngụy trang.
Môn thứ hai hắn dạy cho La Nhất Bảo, đó là không được có vướng bận, vì như vậy sẽ khiến bản thân tồn tại nhược điểm.
Đáng tiếc chính là, môn thứ hai này La Nhất Bảo học chưa được tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...