Ngày hôm sau, là một ngày đẹp trời.
Hồng Đậu sáng sớm đã thức dậy ra khỏi giường, nàng đẩy cửa phòng cách vách ra nhìn Du Tử Tức, thằng nhãi này còn đang hôn mê, nàng thực vừa lòng, vì thế lại trở về phòng mình, đặt đôi hoa tai trân châu của mình lên trên bàn, coi như làm tạ lễ cho Phúc bá cùng Phúc thẩm, nàng vốn dĩ không mang theo thứ gì tới đây, vậy nên lại càng không có đồ vật gì mang đi.
Hồng Đậu lén lút bước tới cửa, chẳng qua còn không kịp đi ra khỏi phòng, bên cạnh nàng liền vang lên một thanh âm u ám, “Nương, người đi đâu vậy?”
Động tác của Hồng Đậu chợt khựng lại, nàng cứng đờ ngẩng đầu, nhìn nam nhân không biết đã xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, khóe miệng nàng giật giật.
Hiện tại Du Tử Tức đang mặc trên người không phải bộ trường bào màu tím diêm dúa kia của hắn, mà là một thân áo vải thô của Phúc bá thời trẻ, áo vải thô này mặc trên người hắn, thật ra lại che bớt vẻ quyến rũ của hắn đi rất nhiều, lại có thêm phần tố nhã nhờ sự mộc mạc.
Du Tử Tức khom lưng, một bàn tay chống trên tường, đôi mắt hắn nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm Hồng Đậu, “Nương…… Người muốn đi đâu vậy nha?”
“Ta…… Chính là muốn đi tản bộ.” Hồng Đậu không muốn dựa vào hắn quá gần, nàng cong eo chui từ dưới cánh tay hắn ra ngoài, khi đã giữ khoảng cách an toàn với hắn, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nương……”
“Dừng!” Hồng Đậu nhìn lướt qua chung quanh, còn may là Phúc bá, Phúc thẩm không ở nơi này, nàng híp mắt khó chịu nói: “Du Tử Tức, ta cũng mặc kệ ngươi có phải bị choáng váng hay không, tóm lại ngươi không thể gọi ta là nương.”
“Vì cái gì?” Du Tử Tức không hiểu chớp chớp mắt.
“Vì cái gì……” Hồng Đậu cạn lời duỗi tay chỉ vào chính mình, “Ngươi cảm thấy ta trẻ tuổi như vậy, dáng vẻ lại xinh đẹp như hoa, có khả năng sẽ sinh ra một nhi tử lớn như ngươi vậy sao?”
“Nhưng mà…… trong trí nhớ của Tiểu Du, nương đúng là trẻ tuổi như vậy a.” Du Tử Tức hơi hơi nhíu mi lại, chỉ cần hắn dùng một gương mặt tái nhợt làm ra vẻ mặt đáng thương này, thật sự cũng đủ khiến cho người ta động lòng.
Nhưng Hồng Đậu là một người có ý chí sắt đá, trong lòng nàng biết tên Du Tử Tức này hiện tại là kẻ ngốc, nàng muốn giảng đạo lý cũng giảng không thông, vì thế nàng đưa tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ ngang ngược vô lý, “Ta hỏi ngươi, có phải ta nói cái gì ngươi sẽ phải nghe cái đó, đúng hay không?”
“Dạ……” Du Tử Tức yếu đuối mười phần gật gật đầu, nhìn cảnh một nam nhân cao 1 mét 8 trở lên đứng trước mặt một nữ nhân hình thể nhỏ xíu như Hồng Đậu, lại có bộ dáng nhược khí mười phần kia, quả thực sẽ làm người ta thấy có chút buồn cười.
Hồng Đậu không yên tâm cảnh cáo nói: “Ngươi nếu cái gì cũng đều phải nghe ta, ta đây hiện tại liền mệnh lệnh cho ngươi, không thể gọi ta là nương trước mặt những người khác.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng gì cả!” Hồng Đậu lại ôm cánh tay, nàng ngẩng đầu, cao ngạo hừ một tiếng, “Từ nay về sau, ngươi chỉ có thể gọi ta là chủ nhân!”
“Nhưng mà……”
“Ngươi nếu không nghe lời, ta đây liền bỏ lại ngươi mà đi!” Hồng Đậu nhấp môi, sắc mặt không kiên nhẫn này, thành công khiến cho Du Tử Tức sợ hãi.
Hắn ngoan ngoãn gật đầu, “Tiểu Du nghe lời, nương……”
“Là chủ nhân!”
“Chủ nhân…… Người đừng bỏ lại ta……” Tư thái hèn mọn này của hắn, chỉ khi sợ hãi nhất mới có thể xuất hiện, mà hiện tại, hắn đang sợ hãi Hồng Đậu sẽ thật sự bỏ rơi hắn.
Hồng Đậu có thể nói là không có lương tâm, đối mặt với Du Tử Tức đơn thuần vô hại như vậy, nàng cũng không có chút ngượng ngùng nào, nàng chỉ nghĩ, nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi người này mà rời đi đây?
Cứ thế, Hồng Đậu liền suy nghĩ cả một ngày, nàng không thể không ở lại nhà họ Phúc thêm một ngày nữa.
Đến nửa đêm, mọi âm thanh đều biến mất, ánh trăng mỏng manh đem hai bóng người trong rừng cây kéo đến thật dài.
“Thời gian đã tới rồi, nàng ta sao còn không đến?”
“Chờ một chút, nữ tử đi đường ban đêm vốn dĩ liền nhát gan, nàng chắc hẳn vẫn đang trên đường.”
“Ừm, ngươi nói có lý.”
Một canh giờ sau……
Người đã đốt lên một đống lửa lại hỏi: “Cứ cho là nàng đi đường ban đêm phải mất một chút thời gian, cũng không cần lâu như vậy chứ.”
“Có lẽ…… Có lẽ nàng còn muốn chăm sóc cho cái tên ngốc tử kia đi ngủ, vẫn cần một chút thời gian……”
“Ừm, có khả năng.”
Lại một canh giờ qua đi……
Người đã dựng trại xong hỏi lại: “Chẳng lẽ cái tên ngốc tử kia muộn thế còn chưa ngủ sao?”
“Có lẽ…… Có lẽ nàng đã quên mất chuyện này rồi……” Người nọ đứng trong gió đêm run run rẩy rẩy, hận sắt không thành thép nói: “Hiện tại người trẻ tuổi a…… Thật là dễ quên!”
Một người khác mắt trợn trắng, trực tiếp vào lều đi ngủ.
P/s: Hôm nay có thời gian liền post hết công suất, nhỡ ngày mai hay một ngày nào đó mà không post được thì cũng coi như hôm nay bù trước rồi nha:)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...