Hồng Đậu xoay người bước đi không chút do dự, cũng không lưu tình chút nào, nàng rất rõ bản thân đang làm cái gì, đơn giản là thấy chết mà không cứu đối với một kẻ sẽ giết mình trong tương lai mà thôi.
Nàng nói với chính mình, nàng không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần cảm thấy tội lỗi, nàng vốn dĩ không phải người tốt gì, nàng tham tiền, lại nhát gan, loại tiểu nhân vật giống như nàng, trong truyện khác cũng đều sống không quá ba chương, nàng hiện tại có thể sống đến hơn bốn mươi chương, đã là kỳ tích!
Không có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với sinh mệnh của nàng.
Hồng Đậu tưởng tượng như vậy, thật ra lại khiến trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nàng nghe được tiếng kêu bi thiết của hắc ưng, nhưng nàng cũng có thể coi như mình không hề nghe thấy.
Ngay khi Hồng Đậu bước đi một bước, cách đó không xa liền truyền đến tiếng kinh hô của một ông lão, “Vị cô nương này, ngươi đang gặp phải phiền toái gì sao?”
Hồng Đậu bị hoảng sợ, nàng ngẩng đầu nhìn ra, mới phát hiện là một ông lão đang cõng củi gỗ, ông lão kia nhìn Hồng Đậu cả người bẩn hề hề, lại nhìn Du Tử Tức nằm trên mặt đất quần áo tả tơi, lập tức liền chạy tới nâng Du Tử Tức dậy xem xét mạch đập của hắn.
“Cô nương yên tâm, vị công tử này chỉ là ngất đi, tạm thời còn chưa nguy hiểm đến tính mạng.” Không cần hỏi Hồng Đậu, ông lão đã bổ não tưởng tượng ra cả cốt truyện, “Gần đây trên núi không yên ổn, các ngươi hẳn là gặp sơn tặc đúng không? Có thể sống sót đã rất may rồi, cô nương, các ngươi đến nhà ta nghỉ ngơi trước đi.”
“Đợi đã……” Hồng Đậu rốt cuộc cũng kịp xen miệng vào, “Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải……”
Bọn họ không phải gặp sơn tặc, vậy sẽ là gặp chuyện gì đây?
Hồng Đậu nhất thời im miệng không nói, nàng không hề quên nàng là phu nhân Thẩm Gia Trang, có lẽ hiện tại Thẩm Lạc Ngôn đang phái người đi tìm nàng, nàng thật vất vả mới có cơ hội rời khỏi Thẩm Gia Trang, còn lâu mới muốn trở lại!
Đối với nàng mà nói, Thẩm Gia Trang chỉ là một cái nhà giam mà thôi.
Ông lão thấy Hồng Đậu không nói, liền hòa ái cười cười, “Cô nương yên tâm, ta không phải người xấu, ta là đại phu của Vô Bạch thôn, vị công tử này bị thương khá nặng, nếu không chữa trị, chỉ sợ sẽ có vấn đề lớn, các ngươi trước hết hãy cùng ta trở về đi, ta sẽ trị liệu tốt cho hắn.”
Hồng Đậu nhìn gương mặt hiền từ của ông lão, mấy câu trong lòng muốn nói ra kia rốt cuộc lại nuốt xuống, nàng gật gật đầu. Xem như đồng ý lời ông lão nói, nàng nghĩ, dù sao hiện tại trời cũng đã tối, nàng liền nghỉ ngơi đêm nay, chờ đến khi trời sáng, nàng lén lút rời đi là được.
Có lẽ biết ông lão muốn cứu Du Tử Tức, hắc ưng chở Du Tử Tức ở trên lưng, chậm rãi đi theo phía sau ông lão cùng Hồng Đậu.
Ông lão nhìn hắc ưng tấm tắc hai tiếng, “Người trẻ tuổi bên ngoài cũng thật khác biệt nha, vật cưỡi lại uy phong như vậy.”
Không…… Cũng chỉ có một mình Du Tử Tức uy phong mà thôi.
Hồng Đậu đem những lời này yên lặng mà nghẹn trở về.
Nhà ông lão gia ở ngay dưới chân núi, trong nhà ông còn có thê tử, Hồng Đậu đã biết bọn họ là Phúc bá, Phúc thẩm, đã sinh sống trong Vô Bạch thôn hơn năm mươi năm.
Phúc thẩm tìm lại y phục mình mặc khi còn trẻ cho Hồng Đậu thay, Hồng Đậu thay một thân quần áo sạch sẽ, cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Phúc bá cũng thay một bộ quần áo cho Du Tử Tức, Phúc thẩm vội cầm quần áo bẩn đến mức không nhìn ra kiểu dáng của Hồng Đậu cùng Du Tử Tức đi giặt sạch.
Hồng Đậu khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng, thầm nghĩ về sau hẳn phải báo đáp họ một chút.
Nhìn thấy Phúc bá xem mạch xong lại trầm ngâm vài tiếng, Hồng Đậu tò mò hỏi: “Hắn có phải không cứu được nữa hay không?”
Những lời này còn ngầm mang theo vẻ hưng phấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...