Lý Tùy Phong để lại lời nói hùng hồn kia rồi rời đi.
Hồng Đậu lại có cảm xúc khó miêu tả. Nhìn Lý Tùy Phong hiện tại, thật ra cực kỳ giống nàng trước kia, khi đó nàng cũng không có dũng khí cùng A Miên ở bên nhau, nhưng nàng cũng có dự cảm, một khi bỏ lỡ A Miên, nàng sẽ hối hận cả đời, cho nên nàng vẫn bước ra một bước, hiện tại mới có thể đứng chung một chỗ với A Miên.
Chỉ là, tình huống của Lý Tùy Phong và của nàng vẫn khác nhau rất lớn. Nàng và A Miên không bị trói buộc thân phận, mà Lý Tùy Phong và Đường Nhất Nhất, thân phận của hai người bọn họ, dựa theo lời nói trước kia của Lý Tùy Phong, chính là khác nhau một trời một vực.
Tuy nói kết quả cuối cùng của Lý Tùy Phong và Đường Nhất Nhất sẽ như thế nào đều không liên quan tới nàng, nhưng Hồng Đậu cũng chúc phúc tự đáy lòng, hy vọng Lý Tùy Phong và Đường Nhất Nhất có thể ‘người có tình trở thành quyến thuộc’.
Hồng Đậu lại uống một ngụm nước mơ chua. Vốn đang muốn ngủ trưa, lại bị Lý Tùy Phong quấy rầy như vậy, nàng hiện tại ngay cả cơn buồn ngủ cũng không thấy. Còn phải một lúc nữa A Miên mới trở về, Hồng Đậu duỗi cái eo lười, quyết định ra ngoài đi dạo.
Nàng tới Đường Môn đã rất nhiều ngày, nhưng vẫn chưa dạo quanh Đường Môn bao giờ cả, hiện giờ hứng thú dạo Đường Môn của nàng kéo tới, cũng là dạo đến đâu tính đến đó mà thôi.
Thường thấy nhất ở Đường Môn, chính là rừng trúc.
Hồng Đậu tùy ý đi dọc theo đường nhỏ bước vào một mảnh rừng trúc, sau khi đi xuyên qua rừng trúc, liền thấy một tiểu viện tĩnh lặng.
Chợt thấy trong viện có một bóng người đi ra, bước chân Hồng Đậu khựng lại, chỉ đứng nhìn từ xa, thị lực của nàng tuy không tính là tốt, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng, người kia là Mạc Quân Hoài. Chỉ là Mạc Quân Hoài thoạt nhìn đang thất thần, cũng chưa phát hiện nàng đang đứng ở xa.
Chờ Mạc Quân Hoài đi khuất, Hồng Đậu mới bước ra, nàng cảm thấy kỳ quái, viện của khách nhân không ở nơi này, Mạc Quân Hoài tới đây làm gì vậy? Hơn nữa thần sắc lúc rời đi cũng không bình thường.
Thấy cửa viện không đóng, Hồng Đậu ỷ mình gan lớn mà bước vào. Vừa bước một chân vào trong viện, nàng liền đụng phải người đang muốn đi ra. Nàng giật nảy mình, vẫn may được người đối diện đỡ lại.
“Phương cô nương…” Đường Linh Linh đỡ Hồng Đậu, thấy Hồng Đậu đứng vững, mới buông tay nàng ra.
Thần sắc Hồng Đậu hơi hoảng hốt, đối mặt với con gái, nàng luôn rất khách khí lễ độ, vì thế liền nhanh chóng nở một nụ cười, “Đường cô nương.”
Đường Linh Linh cũng khẽ cười, “Phương cô nương, cô lạc đường à?”
“Không phải…” Hồng Đậu ngượng ngùng nói: “Ta đi dạo ngẫu hứng, hiện tại vừa lúc tới đây, lại thấy cửa viện đang mở, nên mới định vào xem sao…”
Nàng nghĩ tới Mạc Quân Hoài vừa mới rời đi, trong lòng liền không khỏi có cảm giác khác thường. Nhìn dáng vẻ Đường Linh Linh tri thư đạt lý như vậy … hẳn sẽ không … làm ra chuyện gì không chính đáng.
Đường Linh Linh không biết suy nghĩ trong lòng Hồng Đậu, nàng nói: “Nơi này là sân viện phụ thân ở, trước nay luôn hẻo lánh. Phụ thân qua đời không lâu… ta muốn tới thu dọn một chút đồ đạc của ông ấy.”
“Hóa ra nơi này là viện của Đường nhị gia…” Không thể không nói, Hồng Đậu cảm thấy bất ngờ.
Nhắc tới phụ thân đã mất, Đường Linh Linh miễn cưỡng cười, “Nương ta thích yên tĩnh, nên cha ta liền cùng nương ta ở chỗ này, nhiều năm trước nương ta mất vì bệnh, cha cũng chưa từng dọn ra ngoài.”
“Đường nhị gia hẳn là vì phu nhân nên mới không muốn dọn đi chỗ khác.”
“Quả thực là vậy.” Đường Linh Linh chậm rãi nắm chặt đồ vật trong tay, chỉ từ động tác rất nhỏ này, mới có thể nhìn ra hiện tại nàng ấy không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, “Dấu tích người ở đây … chỉ có một mình cha. Nếu… Nếu ta khuyên cha rời khỏi nơi này … nói không chừng… nói không chừng ông ấy sẽ không…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...