“Ồ, mất đi mới hối hận.” Hồng Đậu nói trắng ra: “Đây không phải là ngươi thiếu tự trọng, tự mình rước tội vào thân sao?”
Lý Tùy Phong rũ mắt xuống, “Quả thực, ta tuy đã sống hơn hai mươi năm, nhưng đối với tình cảm, ta vẫn chưa thành thục. Ta vẫn luôn nghĩ, tuổi Nhất Nhất còn nhỏ, nàng không hiểu cảm giác nhất thời mê luyến đối với ta kia không phải tình cảm chân chính, kỳ thật người không hiểu, mới chính là ta.”
Đối với việc Đường Nhất Nhất bỗng nhiên từ bỏ, Lý Tùy Phong cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Hắn cũng từng nghĩ tới, đây là chuyện tốt, Nhất Nhất nguyện ý từ bỏ hắn, nàng liền có thể tìm được nam nhân thích hợp với nàng hơn, nhưng hắn lại không thể tiếp nhận thái độ coi hắn như người xa lạ của Đường Nhất Nhất. Hắn muốn giúp nàng điều tra rõ âm mưu sau lưng Đường Môn, nhưng nàng cự tuyệt ý tốt của hắn, hơn nữa còn nói, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi.
Đường Nhất Nhất là người quan trọng nhất của Lý Tùy Phong, hắn có thể tiếp nhận nàng không thích hắn, nhưng lại không cách nào tiếp nhận, nàng muốn xóa hắn khỏi trí nhớ của mình.
Vì thế, tình huống hiện tại liền diễn biến thành dạng này, hắn truy, nàng trốn.
Hồng Đậu thở dài, “Kỳ thật ấy mà, ta cảm thấy tình huống như bây giờ cũng không phải vì Đường Nhất Nhất không thích ngươi. Nàng coi ngươi như người xa lạ, muốn phân rõ quan hệ với ngươi chỉ vì nàng hiểu rõ trách nhiệm bản thân phải gánh vác mà thôi.”
“Trách nhiệm… nàng phải gánh vác …”
“Ngươi nghĩ xem, lão gia tử Đường Môn và Đường nhị gia trước sau lần lượt qua đời, người có thể tiếp nhận vị trí gia chủ Đường gia, liền chỉ còn Đường Nhất Nhất.” Hồng Đậu nói: “Nàng hiện tại không chỉ còn là tiểu thư Đường gia, có thể vì một nam nhân mà xông pha trời nam đất bắc, nàng hiện tại chính là người sẽ trở thành Môn chủ Đường Môn, nàng không chỉ có một mình nàng, trên lưng nàng còn là toàn bộ trên dưới Đường Môn. Đệ tử Đường Môn đều trông lên nàng, ngươi nói xem, nàng còn có thể một thân nhẹ nhàng đi theo ngươi xông pha trời nam đất bắc sao?”
Lý Tùy Phong lúng túng rũ mắt xuống, hắn rót một chén trà cho mình, “Ta hiểu rõ, nàng đã trưởng thành.”
“Đúng vậy, con người ai cũng phải lớn lên.” Hồng Đậu đưa hai tay chống cằm, cũng cảm khái nói: “Người càng lớn, trách nhiệm gánh vác cũng càng lớn hơn, chỉ có trẻ con mới có thể sống vô tư không chút kiêng kỵ.”
“Nhưng ta một chút cũng không cảm thấy vui mừng.” Lý Tùy Phong vô thức nâng chén trà lên, hơi nhấp một ngụm, qua một hồi lâu, hắn mới hậu tri hậu giác nhíu mày, “Thật chua…”
“Ngươi cảm thấy chua xót cũng là đương nhiên.” Hồng Đậu dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, “Nỗ lực giúp mình vượt qua trắc trở này đi.”
Lý Tùy Phong đờ mặt, “Ta nói trà chua.”
“Ồ…” Hồng Đậu lại uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Đây không phải trà, là nước mơ chua.”
Lý Tùy Phong buông chén trà xuống, cũng giống như những người khác, hắn không thể lý giải nổi khẩu vị của Hồng Đậu. Hắn đứng dậy, “Cuộc nói chuyện hôm nay, đa tạ ngươi.”
“Không cần đa tạ.” Hồng Đậu hỏi: “Vậy ngươi tính toán sau này làm như thế nào?”
“Ta biết, mọi người, ngay cả chính ta cũng đều cảm thấy, ta không xứng với Nhất Nhất, mà Nhất Nhất, nàng vì chờ ta có dũng khí nguyện ý tiếp nhận nàng, đã đợi 5 năm.” Lý Tùy Phong trầm mặc trong chốc lát, lại nói tiếp: “Ta có dự cảm, nếu ta không bước ra một bước này, vậy ta và nàng sẽ vĩnh viễn bỏ qua nhau, mà ta sẽ hối tiếc cả đời. Ta không biết sau khi mình có dũng khí liệu có thể thành công hay không, nhưng dù sao ta vẫn muốn thử một lần.”
“Ngươi muốn thử như thế nào?”
“Giang hồ là một nơi coi trọng thanh danh, ít nhất, ta phải chiếm được một thanh danh tốt trên giang hồ.” Ngữ khí của Lý Tùy Phong kiên định hiếm có, “Ta sẽ vứt bỏ cái danh sát thủ trong quá khứ, lần nữa bắt đầu lại, cho đến khi ta có thể xứng với Nhất Nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...