Máu của bà dì cả là có thể ngừng như vậy sao!? Máu này mà không chảy ra thì mới có chuyện đấy!
Du Tử Tức bị Hồng Đậu quát như vậy, thân mình liền yếu ớt run lên, hắn lại yếu ớt nói: “Nhưng mà…… Nương người đang đổ máu……”
“Việc này không cần ngươi lo!” Hồng Đậu lại hô một câu, mặt nàng đỏ bừng, càng thêm thẹn quá hóa giận mà lui ra phía sau một bước.
Du Tử Tức thu lại bàn tay nắm viên đá, vẻ mặt có chút ủy khuất.
Hắn ủy khuất cái gì a!?
Nên ủy khuất chính là nàng mới đúng!
Hồng Đậu nghiến răng nghiến lợi, hiện tại nhìn vết thương trên người hắn còn đang đổ máu, trong lòng không khỏi liền có một loại cảm giác, cảm giác này giống như khi một vị mỹ nữ gặp được một mỹ nữ khác, bên ngoài cười hì hì, trong lòng đều ghét bỏ cung cách của đối phương vậy.
Không sai, nàng hiện tại liền cảm thấy người nam nhân này cố ý đứng trước mặt nàng chảy máu, chính là để giả bộ đáng thương! Nàng nói với chính mình không được mềm lòng, lạnh mặt nói: “Ngươi không phải biết điểm huyệt cầm máu sao? Sao không điểm huyệt cầm máu cho chính mình!?”
“Con……” Du Tử Tức ngây thơ đáng yêu chớp chớp mắt, lại trả lời với vẻ đương nhiên, “Con quên.”
Hồng Đậu khựng lại, tiếp theo, nàng hỏi ra một vấn đề không tính là vấn đề, “Ngươi có phải ngốc hay không?”
“Nương nói Tiểu Du ngốc…… Vậy Tiểu Du chính là ngốc……” Du Tử Tức đứng cách Hồng Đậu ba bước chân, dáng vẻ ngoan ngoãn nói chuyện này thật sự là đáng thương chết đi được.
Không thể mềm lòng, không thể mềm lòng……
Hồng Đậu không ngừng nói cho chính mình một câu này, nàng tuyệt đối không bị bề ngoài của người này lừa gạt, hắn chính là giáo chủ Ma giáo, giáo chủ Ma giáo giết người không chớp mắt!
“Du Tử Tức, ngươi cởi quần áo của ngươi ra cho ta!” Giọng điệu thô lỗ này của Hồng Đậu quanh quẩn trong sơn cốc, hắc ưng đang đợi ở một bên lập tức ngẩng đầu lên nhìn Hồng Đậu chằm chằm, trải qua một loạt chuyện “cứu chủ” xong, cũng không thể coi nó như một cầm thú bình thường mà đối đãi được.
Nó chính là một con cầm thú hiểu tiếng người!
Dưới ánh mắt một con động vật như vậy, khó có khi Hồng Đậu lại cảm thấy ngượng ngùng, mắt thấy Du Tử Tức cái gì cũng không hỏi đã bắt đầu cởi quần áo, Hồng Đậu lại buộc phải bồi thêm một câu, “Ngươi cởi áo ngoài ra cho ta là được! Bên trong không được cởi!”
Du Tử Tức mờ mịt nhìn Hồng Đậu, từ bỏ ý muốn cởi nốt áo trong.
Hồng Đậu bước qua ôm lấy quần áo của hắn, nàng liền xoay người hướng bước ra phía sau một bụi cây, quay đầu lại lại thấy Du Tử Tức còn theo sau lưng mình, nàng lại gắt gỏng nói: “Không được đi theo ta!”
“Nương…… Tiểu Du không đi theo người, thì phải đi đâu đây?” Du Tử Tức sợ hãi rụt rè đứng ở phía sau nàng, lúc này vết thương chồng chất khiến hắn trông càng thêm chật vật, giống như một con cún con sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ, hắn lại duỗi tay ra, “Nương, Tiểu Du đã nhặt đá nhỏ về……”
Cho nên…… Cho nên hắn vẫn hữu dụng đúng không?
Hồng Đậu dừng một chút, nàng chịu không nổi dáng vẻ hết sức cẩn thận này của hắn, lại càng cảm thấy một loại tức giận chính mình, nàng bực bội gãi gãi đầu tóc, lại lưu loát nói: “Ta hiện tại có một số việc muốn đi xử lí, ngươi đứng ở chỗ này chờ ta, ta sẽ sớm trở về!”
Du Tử Tức nghe lời gật gật đầu.
Hồng Đậu bước đi một bước, lại quay đầu, khi nhìn thấy bộ dáng Du Tử Tức nhấc chân, nàng lại giận dữ, “Ngươi đứng yên ở đó không được nhúc nhích cho ta, có nghe hay không?”
“Nghe được……” Du Tử Tức tội nghiệp hạ chân, ủy khuất đứng ở tại chỗ bất động, lại nhỏ giọng nói một câu: “Nương, người nhanh trở về nhé…… Tiểu Du sợ tối.”
Hồng Đậu cũng không quay đầu lại xua xua tay, liền đi vào chỗ bụi cây ngồi xổm xuống, không lâu sau, liền truyền ra tiếng xé rách quần áo của nàng, chờ đến lúc nàng trở ra, quần áo nàng vốn cầm trên tay đều biến thành những miếng vải dài, nghĩ đến vừa rồi nàng đã làm gì, nhóm các chị em đều có thể hiểu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...