“Đại tỷ tỷ…” Tang Tang khóc lóc thút thít nói: “Xà thần đại nhân sẽ không đả thương người, ngươi đừng sợ…”
Không… dáng vẻ ngươi vừa khóc vừa bảo người ta đừng sợ như vậy, có chút không hài hòa nha.
Hồng Đậu yên lặng nuốt lại suy nghĩ trong lòng, nàng sợ rắn từ trong tiềm thức, đặc biệt còn nhìn thấy một con rắn to như vậy, sớm đã chấn kinh đến mức đi không nổi. Nàng nỗ lực tập trung ánh mắt về phía Tang Tang, “Đây là… Xà thần, nó nghe lời ngươi hả?”
“Không phải…” Tang Tang nức nở nói: “Ta mới là Thánh nữ phụng dưỡng xà thần đại nhân, ta phải nghe lời xà thần đại nhân nói.”
Nhưng lời ngươi nói, dường như ngược lại với tình huống thực tế mà…
Hồng Đậu yên lặng nuốt vào một câu này, lại nhìn cảnh tượng trước mắt, Tang Tang người nhỏ, tiếng khóc cũng nhỏ, mà kia cự mãng kia quấn quanh trên người nàng. Tang Tang rốt cuộc cũng không cao lớn được như tượng thần Nữ Oa, đại xà không cách nào quấn hẳn trên người cô bé, liền đặt mình trên mặt đất,cuộn mình thành vòng tròn với Tang Tang ở trung tâm.
Đúng là không cần nói, cự mãng hung ác đáng sợ màu đen cùng tiểu cô nương khóc như hoa lê dính hạt mưa … thực sự có chút cảm giác người đẹp và dã thú.
Hồng Đậu vỗ đầu mình một cái, hiện tại không phải lúc để nghĩ những thứ khẩu vị nặng kia. Nàng vội nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này ra, ngươi đừng khóc.”
Không sai, Tang Tang khóc thút thít, từ đầu tới đuôi đều không phải vì sợ hãi đại xà màu đen này, mà vì sợ Hồng Đậu sẽ nói chuyện này ra. Nàng ấy từ nhỏ đã được người trong Thần điện người dạy dỗ, chưa bao giờ làm chuyện khiến bọn họ không vui, giống như một học sinh ngoan cho tới nay đều rất nghe lời, sẽ sợ những người khác tố cáo với giáo viên chuyện mình làm sai, khiến giáo viên thất vọng vậy, Tang Tang cũng sợ Hồng Đậu sẽ nói ra chuyện này.
Nghe được Hồng Đậu bảo đảm, Tang Tang cũng liền chậm rãi ngừng khóc, nàng ấy nức nở nói: “Đại tỷ tỷ… Ngươi đúng là một người tốt…”
Hồng Đậu nhận tấm thẻ người tốt này, thật đúng là một chút cũng không vui, chẳng qua nàng vốn cũng không phải người thích nhiều chuyện, nếu Tang Tang không muốn, vậy nàng sẽ không nói thêm gì, đại xà này có vẻ sẽ không cắn người loạn, thần kinh căng chặt của Hồng Đậu thả lỏng một chút, nàng hỏi: “Xà thần này… Thông hiểu nhân tính sao?”
“Đúng vậy.” Tang Tang nói: “Xà thần đại nhân đã sống gần 500 năm, cũng không phải là rắn bình thường.”
Hồng Đậu kỳ quái, “Không đúng… Một động vật bình thường, có thể sống lâu như vậy sao?”
Đây lại không phải tiểu thuyết tiên hiệp gì đó mà động vật còn có thể tu luyện thành tinh.
“Xà thần đại nhân nói, ở Trung Nguyên 500 năm trước, ngài ấy ngẫu nhiên có được một tia thần lực của thần Nữ Oa, cho nên mới có thể sống đến bây giờ.”
Hồng Đậu vốn là một người theo thuyết vô thần, nhưng hiện tại nàng cũng không khỏi hoài nghi, “Chẳng lẽ thế giới này thật sự có thần?”
“Xà thần đại nhân nói, từ rất lâu trước kia các thần đã ẩn tích, thế giới này đã không có thần.” Tang Tang nói lại bưng kín miệng, “Xong rồi, ta đã đồng ý với xà thần đại nhân không nói ra chuyện thế giới này không có thần…”
Đại xà màu đen tùy ý nâng đuôi lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Tang Tang.
Miêu Cương xưa nay thờ phụng thần Nữ Oa, nếu bọn họ biết thế giới này đã không có thần, vậy lập tức sẽ mất đi tín ngưỡng, vấn đề sẽ lớn lắm nha.
Hồng Đậu lại tò mò hỏi: “Vì sao các thần lại ẩn tích?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...