Sau một đêm mưa, tới sáng, trời trong xanh trở lại.
Hồng Đậu dĩ nhiên là ngủ tới lúc mặt trời lên cao, đôi mắt nàng còn chưa mở, phản ứng đầu tiên chính là duỗi tay mò sang bên cạnh. Ổ chăn vẫn ấm, nhưng lại không có người. Nàng mở to mắt, A Miên quả nhiên không ở đây.
Hồng Đậu ôm chăn ngồi dậy, chỉ là vừa động một chút, nàng liền cảm thấy cả người đều ê ẩm, không chỉ có vậy, từ nơi bí ẩn còn truyền đến cảm giác âm ỉ đau, nàng kéo cổ áo ra nhìn, liền thấy hai tiểu màn thầu không lớn trước ngực đã bị đỏ lên, dấu răng nam nhân lưu lại cũng chưa biến mất. Nàng buông cổ áo, lại thử động chân, lập tức, bộ vị từ đùi trở lên, từ eo trở xuống kia liền càng thêm đau nhức.
Nàng đoán, nơi đó nhất định đã sưng lên.
Hồng Đậu cắn môi, thầm nghĩ sao mình lại bị lật thuyền trong mương cơ chứ, rõ ràng nàng mới là người võ nghệ cao cường, hẳn phải là nàng đè A Miên làm gì gì đó mới đúng, thế mà đêm qua lại bị A Miên lăn qua lộn lại thê thảm như vậy.
Hơn nữa vào đêm qua, hắn trong lúc ôn nhu, còn rất bạo ngược.
Hồng Đậu thừa nhận, ngẫu nhiên chơi kích thích một chút có thể tăng tiến tình cảm phu thê, nhưng việc “chơi” của A Miên đêm qua, đã không đơn giản là “chơi” như vậy nữa!
Nàng thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ chết trong ngực hắn cơ!
Vốn dĩ định tỉnh ngủ liền tìm hắn hỏi tội, nhưng gia hỏa kia thế mà lại bỏ nàng một mình ở đây liền biến mất, nàng tức giận a!
Hồng Đậu cầm gối đập xuống giường. Cửa phòng đúng lúc này mở ra.
A Miên gió xuân đắc ý bước vào, cười hỏi: “Chuyện gì khiến Tiểu Hồng Đậu vừa tỉnh đã tức giận như vậy thế?”
“Còn không phải đều trách chàng!” Hồng Đậu ném gối đầu về phía hắn.
A Miên lại nhẹ nhàng tiếp được, hắn đi đến mép giường ngồi xuống, cầm tay nàng, “Hồng Đậu hiện giờ đã có thể nhìn thấy.”
“Ta…” Hồng Đậu hơi chớp mắt, lúc này mới ý thức được thị giác của mình đã thật sự khôi phục, nàng cao hứng ôm lấy hắn, “Ta có thể nhìn thấy rồi!”
Vừa kích động làm ra hành động như vậy, nơi khó nói trên người nàng kia lại đau thêm một chút. Lập tức, nàng hung hăng nhéo eo hắn một phen, lại hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Biểu cảm nhẫn nhục chịu đựng của A Miên thật sự khiến người ta cảm thấy hắn cực kỳ vô tội.
Hồng Đậu lại “Hừ” một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn.
A Miên lại thấp giọng khụ một tiếng, lấy lòng nói: “Đêm qua là ta không đúng, Hồng Đậu giận ta cũng phải, chỉ là Hồng Đậu đánh ta mắng ta đều tốt, ngàn vạn lần không nên tức giận hại thân. Nếu Hồng Đậu vẫn không thể nguôi giận… vậy chuyện ban đêm ta làm với nàng kia, nàng lại làm một lần như thế với ta cũng được.”
Hồng Đậu nắm tay lại, đấm một cái lên ngực A Miên, “Chàng đứng đắn một chút cho ta! Ta mới không muốn nói giỡn với chàng!”
Nào biết A Miên ăn một quyền này của nàng liền kêu lên một tiếng, thần sắc nhất thời suy yếu tái nhợt.
“A Miên…” Hồng Đậu thấy hắn có vẻ không thích hợp, liền không khỏi nóng nảy, nàng sốt ruột bắt lấy cánh tay hắn: “Chàng làm sao vậy?”
“Không có việc gì…” A Miên cười cười, dường như không sao cả mà nói: “Đừng lo, ta chỉ hơi thất thần chút mà thôi.”
Hồng Đậu còn lâu mới tin lời hắn nói!
Nàng lo lắng liệu có phải mình không khống chế tốt nội lực mà ngộ thương hắn hay không, cuống lên vội nắm lấy y phục hắn, “A Miên, có phải ta đã đả thương chàng hay không…”
Chờ đến khi y phục bị xé mở, lộ ra một mảng ngực trắng nõn, không hề thấy miệng vết thương, Hồng Đậu lại nôn nóng ngẩng đầu hỏi: “Có phải nội thương không? Chúng ta đi tìm đại phu!”
“Ta không có việc gì.” Đôi mắt A Miên hơi rũ, hai tròng mắt đen nhánh có ánh sáng ôn nhu xẹt qua, hắn mỹ mãn ôm lấy nàng, “Hồng Đậu, nàng vẫn thương ta lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...