Hồng Đậu: “…”
Nàng cúi đầu, nghĩ vẫn nên không nói thì hơn, hiện tại ở trước mặt A Miên, nàng quả thực là nói nhiều sai nhiều.
Có lẽ do bầu không khí giữa Hồng Đậu và A Miên có chút đặc thù, Tang Tang lại lén lút vươn đầu ra phía sau Mông Nhi, đôi mắt to lộ ra ánh sáng tò mò.
A Miên nhàn nhạt hỏi: “Còn muốn ôm thiếu nữ xinh đẹp không?”
“Từ bỏ rồi…”
“Về sau nhìn thấy tiểu cô nương sẽ lập tức buông tay ta ra tiến thẳng lên trước chứ?”
“Sẽ không…”
“Nói, người duy nhất nàng thích là ai?”
“Là A Miên…”
Ừm, thái độ nhận sai này rất tốt, khiến người ta rất dễ chấp nhận.
A Miên nói: “Đưa móng vuốt tới đây.”
Hồng Đậu quả thực đưa móng vuốt… ồ, không, là tay, nàng cúi đầu ngoan ngoãn duỗi tay ra. Vừa vươn tới, lập tức đã bị tay A Miên nắm lấy, nàng lúc này mới có dũng khí, hơi ngước mắt nhìn hắn.
Điều thu hút ánh mắt người ta nhất của A Miên vĩnh viễn không phải khuôn mặt tuấn nhã của hắn, mà là đôi mắt, con ngươi màu đen tựa như còn đen nhánh hơn người thường ba phần, giống như một tia sáng cũng không thể chiếu lọt, lại có một loại ưu nhã quỷ dị đến động lòng người, hắn nói: “Nắm được tay ta rồi, về sau liền không được dễ dàng buông ra.”
“Ừm…” Hồng Đậu nghiêm túc gật gật đầu, cũng nắm chặt tay hắn.
“Vậy…”
Mông Nhi vừa lên tiếng, A Miên và Hồng Đậu đều nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Mông Nhi đã bưng kín đôi mắt Tang Tang, Tang Tang cũng không né không nháo, ngoan ngoãn để hắn che hai mắt mình. Mông Nhi nói: “Nơi này còn có trẻ nhỏ, có thể phiền các người quan hệ nam nữ chú ý một chút không?”
Nói cách khác, nơi này còn có trẻ nhỏ, phiền toái hai người các ngươi khoe ân ái cũng nên chú ý hoàn cảnh một tẹo.
Hồng Đậu xấu hổ.
A Miên bình tĩnh, “Các ngươi xem nhiều chút cũng tốt, Mông Nhi có thể học thêm mấy thủ đoạn lừa nữ nhân, Thánh Nữ cũng có thể nhìn xem nam nhân gạt người như thế nào, để tránh về sau bị người ta lừa đi dễ như trở bàn tay.”
Lời này rất có đạo lý, Hồng Đậu gật gật đầu, chẳng qua rất nhanh, nàng lại nhíu mày nhìn về phía A Miên, “Cái gì gọi là thủ đoạn lừa nữ nhân? Ta thoạt nhìn dễ lừa như vậy hả?”
Nàng tuy không tính là người có chỉ số thông minh nổi trội, nhưng nàng tốt xấu cũng coi như thông minh ngang người thường chứ?
Khóe miệng A Miên ngậm cười, minh tuấn không gì sánh được, đặc biệt là đôi mắt, hiện ra khí chất ôn nhu linh động, “Nếu Hồng Đậu gặp gỡ nam nhân khác, chỉ sợ là bị bán còn muốn giúp người ta đếm tiền, cũng may, nàng gặp ta.”
“Chàng có ý gì?”
“Ta sẽ không bán Hồng Đậu cho những người khác, sẽ chỉ cất giấu Hồng Đậu thật kỹ mà thôi.” A Miên sung sướng nheo mắt lại, “Ai cũng không đoạt đi được.”
Ngữ khí này, giống như một đứa trẻ đang kiêu ngạo ôm món đồ chơi của mình, mà lại vì năng lực của nó thật sự không tệ, nên các bạn nhỏ khác dù có muốn chơi cũng căn bản không đoạt được với nó.
Hồng Đậu thở dài, quả nhiên có một câu nói rất đúng, nam nhân đều là đứa trẻ không lớn được, hiện tại nàng đã được trải nghiệm rồi. Nàng cũng lẩm bẩm nói: “Ta cũng sẽ không nhường A Miên cho những người khác nha…”
“Đây là dĩ nhiên.” Khuôn mặt tuấn tú của A Miên mang ý cười ôn nhu, tình cảm tràn đầy lưu luyến dường như muốn tràn ra từ trong ánh mắt, hắn hơi cúi đầu, ở bên tai nàng nhẹ giọng cười nói: “Chỉ có chúng ta mới là trời sinh một đôi, bất luận là về tâm hồn, hay là về thân thể.”
Mặt Hồng Đậu đỏ lên, thẹn thùng nhéo eo hắn một cái.
“Cho nên…” Mông Nhi từ che mắt Tang Tang, chuyển sang che lỗ tai cô bé, mặt hắn không biểu cảm nói: “Các người có thể chú ý một chút nơi này vẫn còn có trẻ con không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...