“Ta…” Bị người ta vạch trần, tiểu công tử á khẩu không trả lời được.
Người nam nhân bên cạnh nàng ta lại thản nhiên cười nói: “Chưởng quầy có con mắt tinh tường thật.”
Tiền Cương nói một tiếng đa tạ khích lệ, lại nói: “Vậy không biết vị cô nương này, có nguyện ở chung một phòng với vị công tử này không?”
Đây cũng chính là một cách hỏi khác cho câu ngươi và vị công tử này có quan hệ gì vậy.
“Không muốn.” Tiểu công tử bước một bước cách xa khỏi nam nhân bên cạnh, muốn cho thấy quan hệ của mình và hắn còn chưa tới mức này.
“Vậy…” Tiền Cương suy nghĩ một lát, ánh mắt lại dừng trên người Hồng Đậu.
Hồng Đậu lập tức ôm lấy cánh tay A Miên, “Ta muốn ngủ cùng một phòng với tướng công ta. Ta còn lâu mới để tướng công ta ngủ chung với nam nhân khác!”
Tuy rằng A Miên rất vui vì Hồng Đậu nói như vậy, chẳng qua hắn cũng muốn nói một câu, rằng cách nói này của Hồng Đậu … dường như nghe có hơi kỳ quái.
Chưởng quầy càng thêm khó xử, ông ta nhìn về phía hai người đến sau kia mà nói: “Hai vị cũng đều thấy được, nhà trọ nhỏ này làm ăn buôn bán, luôn phải nói đến thứ tự trước sau, ngày hiến tế Nữ Oa đã sắp tới, người đến Miêu trại xem náo nhiệt cũng không ít, các nhà trọ khác có khi đều đã chật cứng người, một gian phòng cuối cùng của nhà trọ chúng tôi, có ở hay không liền tùy vào các vị.”
Cuối cùng, Hồng Đậu thấy dưới sắc mặt xanh lét của vị tiểu công tử kia, đồng bạn của nàng ta dõng dạc nói, “Ở”.
Phòng mà Hồng Đậu và A Miên ở chính là phòng đầu tiên sau khúc quanh trên tầng hai, cách vách chính là đôi nam nữ đến sau đó. Nhân lúc Hồng Đậu tắm gội, A Miên cũng quả thực đã đi mua về một bộ Miêu phục.
Hồng Đậu hết sức hứng thú mặc vào. Sau khi thay xong quần áo, nàng vui vẻ bước ra ngoài bình phong, xoay một vòng trước mắt A Miên, trang sức màu bạc chạm vào nhau, leng keng rung động, “Đẹp chứ?”
Nàng đã bỏ dịch dung, trên người đang mặc bộ váy tím nhạt theo phong cách dân tộc Miêu, trên tà váy là những nếp gấp cách đều, đai lưng gấm bao lấy vòng eo thon nhỏ một tay là có thể ôm hết, mặt để mộc, tươi mát thanh nhã, không mang nét hăng hái của nữ tử Miêu tộc mà lại thêm mấy phần nghịch ngợm đáng yêu. Đôi chân trắng như tuyết xỏ vào giày hoa nhỏ, cổ tay trắng muốt đeo vòng bạc, chưa hề trang điểm vẫn thanh tân động lòng người, tựa như đóa sen mới nở trong mùa hè rực rỡ.
A Miên bước đến cầm tay nàng, trong mắt có ý cười, hắn nhẹ nhàng nói một tiếng, “Đẹp.”
Không chỉ đơn giản là đẹp như vậy, nàng lúc này mang vẻ phong tình của vùng đất khác, có một sự diễm lệ kinh tâm động phách không giống ngày thường.
Dưới ánh mắt ôn nhu chăm chú của hắn, Hồng Đậu cũng dần cảm thấy ngượng ngùng.
A Miên khẽ xoa mái tóc buông dài chưa chải của nàng, trước hết nắm tay dắt nàng ngồi xuống bên bàn, lại lấy tới một chiếc khăn lông, đứng phía sau nàng giúp nàng lau tóc. Đến khi làm xong, hắn lại tết từng lọn tóc đẹp đen nhánh của nàng những bím tóc nhỏ nghịch ngợm, chỉ cắm một chiếc trâm hoa mai, trán đeo trang sức rủ xuống mi tâm, càng thêm động lòng người.
Hồng Đậu nhìn mình trong gương đồng, nàng như vậy thoạt nhìn hoàn toàn giống một nữ tử Miêu Cương. Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn A Miên nói: “A Miên, chàng thật lợi hại!”
Nói đoạn, nàng lại bỏ gương xuống, nhảy lên thuần thục treo trên người hắn đúng kiểu gấu Koala. Một ông xã thông minh khéo tay như vậy đúng là không dễ tìm!
Đôi mắt đào hoa của A Miên nhiễm ý cười, tựa như nước hồ xuân gợn sóng, trong đôi mắt tích tụ bao tâm tình, tựa như có hàng vạn luồng sáng, “Hồng Đậu thích là tốt rồi.”
Không thể không nói, trang điểm cho nàng thành dáng vẻ một nữ tử Miêu Cương, loại cảm giác mới lạ này hắn cũng lần đầu tiên cảm nhận được.
Hồng Đậu rất không có chí khí mà nói: “A Miên về sau phải luôn chải đầu, trang điểm cho ta đó nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...