Hiện tại việc Tiêu Chính An tê liệt nửa người đã không cách nào thay đổi. Bây giờ Tiêu Bắc Phong coi như gia chủ chân chính của Tiêu gia, vẫn đang huy động một lượng lớn sức người sức của để chữa cho Nghiêm Doanh khỏe lại.
Nghiêm Doanh hiện tại cũng xem như mẹ chồng của Minh Châu, Minh Châu đương nhiên cũng mong thân thể Nghiêm Doanh có thể khỏe lại, vì thế nàng ấy nói với Nghiêm Doanh: “Tiêu phu nhân, ta đi theo nhị thiếu gia nhìn xem.”
“Được.” Nghiêm Doanh gật đầu.
Hồng Đậu nhìn Minh Châu theo Tiêu Bắc Phong rời đi, nàng liền ngay cả trà bánh cũng ăn không vào. Nàng và Tiêu phu nhân đâu có thân cơ chứ! Hiện tại hai người các nàng ngồi chỗ này rất xấu hổ có được không!
“Phương cô nương.” Tựa như nhìn thấu ý nghĩ của Hồng Đậu, Nghiêm Doanh dịu dàng cười nói: “Không cần khẩn trương, ta không phải hồng thủy mãnh thú gì, sẽ không ăn cô.”
Hồng Đậu xấu hổ cười, “Đâu có… Ta đâu có nghĩ như vậy.”
“Ta thấy cô thích ăn điểm tâm này, để ta gọi người đưa lên một phần nữa.” Nghiêm Doanh cười nhẹ, thoáng hiện lúm đồng tiền trên má: “Tần ma ma, lại đến phòng bếp mang một đĩa điểm tâm tới đây.”
“Vâng, phu nhân.” Tần ma ma hành lễ, xoay người rời đi.
Hồng Đậu giật giật khóe miệng, “Thần sắc Tần ma ma thoạt nhìn dường như có chút tiều tụy.”
“Đúng là có một chút.” Nghiêm Doanh bưng một cách trà lên, điềm nhiên nói: “Bà ấy ban ngày phải làm việc của hạ nhân, buổi tối còn phải đi hầu hạ lão gia, khó tránh khỏi sẽ tiều tụy một chút.”
Hồng Đậu chợt cảm giác được, có một kiểu người mà khí chất của họ quả thật không ai có thể học tới, ví dụ ngay như Nghiêm Doanh trước mặt nàng, trong lúc lơ đãng bà ấy luôn lộ ra vẻ cao quý khiến nữ nhân khác không dám nhìn gần.
Ngay cả cố ý chỉnh đốn người ta, cũng nói thản nhiên như vậy.
“Phương cô nương.” Nghiêm Doanh lại cười hỏi: “Cô định khi nào sẽ thành thân với vị hôn phu của cô đây? Đến lúc đó, ta nhất định cũng phải tặng một phần lễ.”
“Chuyện này sao… Chúng ta còn có chút chuyện phải xử lý, chờ xử lý xong, chúng ta sẽ thành thân.”
Bàn tay trắng trẻo của Nghiêm Doanh nhẹ nhàng khẽ chỉnh lại cây trâm, phát ra tiếng vang thanh thúy như tiếng nước chảy, bà lại cười, “Có thể nhìn ra được, Phương cô nương và vị hôn phu của cô nhất định có thể trở thành một đôi bạn đời thắm thiết.”
Hồng Đậu liếc nhìn cổ tay Nghiêm Doanh, rồi lại liếc nhìn thêm lần nữa.
Nghiêm Doanh chợt hỏi: “Phương cô nương, cô tin tưởng vào trực giác chứ?”
“Tin tưởng…” Hồng Đậu cũng uống một ngụm nước, bình ổn cảm xúc lại.
Đôi môi đỏ của Nghiêm Doanh khẽ mở, “Trực giác của ta nói cho ta, Phương cô nương đã phát hiện một số chuyện mà người khác không phát hiện được.”
Tay cầm chén của Hồng Đậu run lên, cười khan mà nói: “Tiêu phu nhân đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu lắm.”
“Phương cô nương cũng là một người thông minh.” Nghiêm Doanh bình thản cong môi, “Sẽ không muốn chăm lo quá mức những chuyện không liên quan tới mình.”
Hồng Đậu ấp úng cười.
Ánh mắt Nghiêm Doanh nhìn ra khoảng không, “Nhưng có đôi khi, quá mức thông minh cũng không tốt. Giống như ta vậy, vào hai mươi năm trước khi ta phát hiện trượng phu đầu độc mình, suốt hai mươi năm qua, ta đều sống trong sự lừa mình dối người.”
Hồng Đậu rất rõ ràng, lời kế tiếp không phải điều nàng nên nghe. Nàng muốn cáo từ, nhưng ý nghĩ muốn xác định trong lòng kia lại không cho nàng đứng dậy rời đi.
Nghiêm Doanh nói: “Phương cô nương, nếu cô là ta, cô sẽ làm như thế nào?”
“Ta… Ta sẽ không nhịn được mà một đao giết hắn.”
Nghiêm Doanh lắc đầu bật cười, “Cho nên mới nói, Phương cô nương dù sao vẫn chưa từng trải qua loại chuyện này. Có đôi khi cái chết sẽ chỉ cho người ta sự giải thoát. Khiến người kia sống không bằng chết, mới là phương pháp tốt nhất để báo thù.”
Vì thế, nhát dao kia của Nghiêm Doanh, chỉ làm bị thương xương sống của Tiêu Chính An, chứ không hề lấy mạng.
Cho nên nói bà chỉ vô tình làm bị thương xương sống của Tiêu Chính An sao?
Đây chẳng qua là cách nhìn của người ngoài cuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...