Lần đầu vừa gặp đã yêu. Lần thứ hai gặp mặt là lúc Tiêu Chính An tới Nghiêm phủ cầu hôn. Lần thứ ba gặp, chính là trên hôn lễ.
Tiêu Chính An hỏi: “Phu nhân tối nay dường như đặc biệt đa sầu đa cảm. Vì đang nghĩ đến chuyện của Nam Phong sao?”
“Nam Phong… ta có thể không nghĩ đến nó sao?” Vẻ mặt đạm nhiên của Nghiêm Doanh có thêm vẻ lo lắng, “Nam Phong từ nhỏ đến lớn đều chưa từng chịu khổ, cũng không biết hiện giờ nó sống thế nào, bị đói, bị lạnh thì phải làm sao bây giờ đây?”
Biểu cảm của Tiêu Chính An lạnh xuống, “Nghiệt tử kia, phu nhân cứ xem như chưa từng sinh ra nó là được. Cũng do chúng ta chiều hư nó, nên mới khiến nó vô pháp vô thiên như hiện tại.”
“Lão gia…”
“Được rồi, phu nhân.” Tiêu Chính An nói: “Sắc trời đã tối, suy nghĩ cho thân thể của nàng, vẫn nên mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Doanh thở dài, bà khẽ nhún người hành lễ, xoay người vào phòng.
Tiêu Chính An lại đứng một lát dưới ánh trăng. Một lúc sau, ông ta muốn xoay người trở về phòng, trước mặt lại có vài bóng người hạ xuống, ông ta kinh ngạc, “Các ngươi!”
“Tiêu lão gia!” Minh Châu vội la lên: “Mong ông đừng hoảng loạn, ta có việc gấp cần tìm ông.”
Tiêu Chính An nhìn về phía Minh Châu, chỉ thấy bên cạnh Minh Châu là Tiêu Nam Phong, phía sau nàng là Tiêu Bắc Phong, chẳng qua trên trán hai huynh đệ bọn họ đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, biểu cảm cũng thật sự thống khổ. Tiêu Nam Phong là do Minh Châu đỡ, Tiêu Bắc Phong lại do một vị thanh y công tử đỡ.
Còn Hồng Đậu… thôi được rồi, A Miên không muốn để nàng chạm vào nam nhân khác, cho nên nàng thuần túy chỉ tới đây xem diễn.
Tiêu Chính An nhíu mày, “Liễu cô nương, đây là có chuyện gì?”
“Tiêu lão gia… Không dám gạt ông, kỳ thật ta được Tiêu nhị thiếu gia nhờ cậy, mấy ngày nay vẫn luôn để Tiêu đại thiếu gia tránh trong phủ ta. Hôm nay nhị thiếu gia tới gặp đại thiếu gia, nhị thiếu gia trách đại thiếu gia ngày thường chỉ biết lông bông, không học vấn không nghề nghiệp, hai người liền đánh nhau, đúng lúc đụng phải một loại thuốc độc ta vẫn đang nghiên cứu…”
Tiêu Chính An hoảng loạn bước lên một bước, “Bọn họ trúng độc!”
“Đúng…” Minh Châu thẹn thùng nói: “Nhưng ta chỉ chuẩn bị một phần thuốc giải, nếu lại đi làm một phần thuốc giải khác thì thời gian cũng không còn kịp. Tiêu lão gia, ta nghĩ… hai vị công tử rốt cuộc cũng đều là con của ông, cho nên, quyết định này hẳn nên do ông đưa ra là tốt nhất.”
Trúng độc có hai, thuốc giải lại chỉ có một.
Một vấn đề lựa chọn đơn giản, cứu một người, chết một người.
Tiêu Chính An tiếp nhận bình thuốc Minh Châu đưa qua, chậm chạp bất động.
“Cha…” Tiêu Nam Phong miễn cưỡng mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu, “Con biết trước kia con rất không nghe lời… Con sai rồi…Nhưng… nhưng hiện giờ con chưa muốn chết…”
Nhìn dáng vẻ thống khổ của con trai lớn, tay Tiêu Chính An khẽ siết chặt chiếc bình.
Lúc này, Tiêu Bắc Phong cũng cố nén thống khổ nói: “Cha… con biết từ nhỏ đại ca đã được cha mẹ yêu thương hơn con nhiều… Nhưng con còn rất nhiều chuyện chưa làm… con muốn sống tiếp…”
Cả hai đều là đứa con mình nhìn từ nhỏ tới lớn, Tiêu Chính An lại chỉ do dự trong chớp mắt, ông ta đi tới trước mặt Tiêu Nam Phong.
Ánh mắt Tiêu Nam Phong hơi sáng lên.
“Nam Phong…” Tiêu Chính An nói: “Kiếp sau đầu thai, đừng làm nhi tử Tiêu gia nữa.”
Vẻ mặt Tiêu Nam Phong cứng đờ.
Gió đêm như ngừng lại trong nháy mắt.
Tiêu Chính An đã đi tới trước mặt Tiêu Bắc Phong, ông ta lấy thuốc giải ra từ trong bình thuốc, “Bắc Phong, mau uống thuốc giải!”
Tiêu Bắc Phong bất động. Sau một lúc lâu, hắn nói: “Cha, người không cứu đại ca sao?”
“Vận mệnh của đại ca con đã như vậy.” Giọng Tiêu Chính An bình thản không gợn sóng, “Không trách được ai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...