“Sẽ không đâu.” Có lẽ là do bị thương, lúc này A Miên rất phù hợp với bốn chữ “mỹ nhân ốm yếu”, và có lẽ cũng vì vậy mà vẻ nhu mị đa tình trước kia A Miên cố gắng biểu hiện ra đã không còn, ngược lại là thêm vài phần ôn nhuận khiêm tốn. Hắn rũ mắt mỉm cười, “Lúc còn bé ta bị phụ thân ném vào trong rừng. Chỉ có một mình ta ở đó, vì sống sót, mặc kệ là cỏ dại hay rễ cây, xà trùng hay chuột kiến, ta đều đã ăn qua. Cho dù là đồ khó ăn hơn nữa đặt ở trước mặt, ta cũng không có tư cách ghét bỏ.”
Lời này vượt ra ngoài dự kiến của Hồng Đậu, hiện giờ nàng mới nhớ tới, vì muốn chỉnh đốn lại ham muốn chiếm hữu bất thường của A Miên đối với mẫu thân hắn, mà phụ thân hắn đã từng vứt hắn vào trong nước, vậy thì việc phụ thân A Miên ném A Miên lại trong rừng cây tự sinh tự diệt cũng không phải chuyện khó xảy ra.
Hồng Đậu từ trước đến nay đều là một cô nương mềm lòng, thấy A Miên nói lời này như thể một người không liên quan, sự thương cảm trong lòng nàng lại tràn đầy hơn một chút, lần thứ hai đút một muỗng canh cho A Miên, nàng nhấp môi nói: “Về sau gặp được phụ thân ngươi, ta giúp ngươi giáo huấn ông ấy!”
“Được.” A Miên cười.
Hắn đang mặc một chiếc áo trong đơn bạc màu trắng, tóc đen lười nhác rũ xuống, khiến màu da tái nhợt lại trắng hơn vài phần, sắc môi đỏ cũng được tôn lên. Nụ cười này tràn ngập vẻ đẹp ốm yếu, lại thêm một chút lười biếng, tựa như có thể câu được lòng người.
Hồng Đậu lén lút chếch tầm mắt đi một phân, không dám nhìn thẳng vào A Miên như vậy. Nàng cảm thấy đôi mắt mình đã xảy ra vấn đề rất lớn, nếu không tại sao khi đối mặt với A Miên vốn quen mắt đã dâu, nàng lại cảm thấy A Miên thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng!?
Khoảng thời gian kế tiếp, Hồng Đậu không nói một câu nào, chờ đến khi A Miên nói ăn no, nàng bắt đầu thu dọn đồ chuẩn bị rời đi. Đang muốn đứng lên khỏi mép giường, A Miên lại bắt được cổ tay nàng.
A Miên hỏi: “Hồng Đậu, ngươi không hỏi ta vì sao lại bị đuổi giết sao?”
“Vì sao ta lại muốn hỏi ngươi?”
A Miên nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Hồng Đậu đã nói với vẻ rất đương nhiên: “Ta không hỏi ngươi vì sao bị đuổi giết, cũng giống như ta không hỏi ngươi vì sao muốn cải trang thành nữ vậy. Khi nào ngươi muốn nói cho ta, không cần ta hỏi nhiều, ngươi tự nhiên sẽ nói.”
“Hồng Đậu...” A Miên bật cười, “Ngươi quả nhiên thiện giải nhân ý*.”
(*)Thiện giải nhân ý: Biết săn sóc người khác, biết đứng ở địa vị của người khác mà suy nghĩ, tự hỏi.
Hồng Đậu thường xuyên ngây ngốc về mặt tình cảm, nhưng chỉ số thông minh của nàng lại chưa từng mất đi. Nàng nghĩ một chút rồi nói: “Tóm lại, ngươi là bằng hữu của ta, mặc kệ ngươi xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ ngươi thật tốt. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, chuyện khác tạm thời không cần nghĩ nhiều, giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy vết thương mới nhanh lành.”
Hồng Đậu có thể nhìn ra A Miên còn có rất nhiều bí mật, nhưng cũng như lời nàng đã nói, hiện tại không phải lúc để truy cứu chuyện này, cho dù có thế nào cũng phải chờ đến khi A Miên khỏe lại rồi nói.
Hồng Đậu đang lo về một chuyện khác. Minh Châu ra tay khiến đám người Miêu Cương kia lui lại, nếu đám người kia lại đến nữa, nàng sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Minh Châu.
Minh Châu lại nói: “Không cần lo lắng, thuật ngân châm của Minh gia chúng ta vốn chuyên khắc chế cổ độc Miêu Cương, tuy rằng hiện giờ Minh gia ta đã suy thoái, nhưng bản lĩnh truyền thụ xuống vẫn còn nguyên. Huống chi, Liễu phủ chính là địa bàn của ta, nơi này có tầng tầng bẫy rập, chỉ cần bằng hữu của phu nhân còn ở trong Liễu phủ, bọn họ sẽ không dám xông bừa tới đây.”
Hồng Đậu lúc này thật sự ý thức được, có một bối cảnh gia thế lợi hại quan trọng đến đâu khi hành tẩu giang hồ. Nàng thấy may mắn tự đáy lòng vì mình đã có thể “bám càng” Minh Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...