Lời Diệp Thu Bạch nói, không tìm ra nổi một chữ sai.
Đan Tiểu Phiến lại không cam lòng, “Ngươi……”
“Đủ rồi.” Mạc Phi Ưng chắn trước người Đan Tiểu Phiến, hắn ngắn gọn tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi, Diệp Minh chủ, làm phiền.”
Sau khi dứt lời, Mạc Phi Ưng đã quyết đoán xoay người rời đi.
Mạc Phi Ưng cũng đã đi rồi, Đan Tiểu Phiến không cam lòng giậm chân một cái, khi nàng ấy sắp theo ra ngoài thì dừng chân lại, bắt lấy bàn tay Hồng Đậu mà nói: “Còn chưa chúc mừng ngươi ngày mai đại hỉ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!”
Nói xong một câu chúc mừng, Đan Tiểu Phiến vội vàng chạy đi tìm Mạc Phi Ưng.
Người ngoài đều đi hết, Diệp Thu Bạch mới rũ mắt nhìn Hồng Đậu, lòng còn sợ hãi mà nói: “Lục Y nói với ta, thấy đèn phòng nàng sáng lên nhưng lại không thấy người đâu cả. Ta cho rằng nàng lại đột nhiên rời đi giống như lần trước.”
“Là Mạc Phi Ưng bọn họ tìm tới ta……”
“Ta biết.” Mắt Diệp Thu Bạch ấm áp say lòng người, hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Hồng Đậu nói: “Hồng Đậu vẫn còn ở đây, ta liền an tâm rồi. Hồng Đậu là bảo bối của ta, nếu Hồng Đậu biến mất, ta nghĩ…… ta cũng sẽ giống như Thẩm lão Trang chủ mất đi Thẩm phu nhân năm đó vậy.”
Chỉ là, năm đó Thẩm An còn có một đứa con giúp ông có động lực sống sót, nhưng Diệp Thu Bạch lại chẳng có gì.
Trong lòng Hồng Đậu áy náy, nàng cúi đầu, “Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ không tùy ý đi cùng người khác như vậy.”
“Hồng Đậu không cần xin lỗi.” Diệp Thu Bạch đặt tay trên eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Hồng Đậu có quyền lựa chọn đi cùng bất cứ ai, chỉ là ta hy vọng, trước khi Hồng Đậu rời khỏi, nhất định phải nói với ta một tiếng, đừng để ta lo lắng, có được không?”
“Ừm……” Hồng Đậu nhìn ngực hắn gật gật đầu, lén lút nắm chặt tờ giấy trong tay.
Đêm đã rất khuya, càng vì vị trí nơi này hẻo lánh, nên không có một người nào tuần tra cả.
“Đại Mạc!” Đan Tiểu Phiến bất mãn túm chặt áo Mạc Phi Ưng, tức giận nói: “Đã nói cùng nhau tìm hiểu rõ chuyện này, ngươi lại cứ thế bỏ ta mà đi trước, thật không có nghĩa khí!”
Mạc Phi Ưng lãnh đạm, “Bỏ tay ra.”
“Không bỏ!”
Ông lão đi đến bên cạnh Đan Tiểu Phiến, “Tiểu thư, cô còn nhớ rõ, trước khi Mạc công tử rời đi có chắn trước người cô chứ?”
“Nhớ rõ a.” Đan Tiểu Phiến gật đầu.
“Mạc công tử làm như vậy, là vì đã nhận ra sát khí của Diệp Minh chủ, hắn che trước người cô để có thể bảo vệ cô.”
“A?” Đan Tiểu Phiến hoài nghi nhìn Mạc Phi Ưng, chậm rãi thu tay, nàng lẩm bẩm, “Bảo vệ ta thì cứ việc nói thẳng, sao phải lạnh mặt?”
Mạc Phi Ưng miễn cưỡng kiên nhẫn nói: “Nơi này là Võ Lâm Minh, là địa bàn của Diệp Thu Bạch, ngươi chỉ biết chút công phu mèo quào, nếu thật sự đánh lên, cho dù ta cùng Trương lão hợp lực cũng không nhất định có thể bình an đưa ngươi ra ngoài.”
“Ồ……” Đan Tiểu Phiến ngượng ngùng đá đá viên đá nhỏ trên mặt đất, cười trộm nói: “Chẳng phải là ngươi không thích xen vào việc của người khác sao? Cho dù giúp Phượng Khuynh Liên cũng là vì tổ tiên người ta từng giúp Mạc gia các ngươi. Ngươi cũng đâu nợ ta cái gì, sao lại muốn giúp ta nha?”
Mạc Phi Ưng nói: “Ngươi vào Võ Lâm Minh cũng một phần do ta giúp sức, nếu ngươi chết ở chỗ này, Thiên Kim Các sẽ tìm ta gây phiền toái.”
Đan Tiểu Phiến bĩu môi.
Trương lão cười cười, lại nhíu mày nói: “Xem ra chuyện Phương cô nương chỉ có thể dừng ở đây.”
“Cũng chưa chắc.” Đan Tiểu Phiến ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Trước khi đi, ta đã cố ý nhét một tờ giấy vào tay Phương Hồng Đậu, nàng có tin hay không thì ta không biết, tóm lại, ta đã viết hết mọi chuyện chứng kiến được ngày đó vào trong giấy rồi.”
Mạc Phi Ưng nói: “Nàng rất thông minh, sẽ tin tưởng.”
“Nàng thông minh…… vậy ta thì sao?” Đan Tiểu Phiến ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, không phục mà nhìn Mạc Phi Ưng.
Ngữ khí của Mạc Phi Ưng dường như bỗng nhiên nhẹ hơn một chút, “Tiểu nha đầu phiền toái.”
Đan Tiểu Phiến bĩu môi càng cao, “Dựa vào cái gì ngươi chỉ khen Phương Hồng Đậu thông minh mà không khen ta? Ta không phục! Bổn tiểu thư không cao hứng, ngươi mau dỗ bổn tiểu thư vui vẻ!”
“Ngươi lăn một vòng trên đất, ta liền dỗ ngươi.”
“Ngươi!” Đan Tiểu Phiến hai tay chống nạnh, càng tức!
Trương lão lại liếc mắt nhìn qua Mạc Phi Ưng một cái, âm thầm nhíu mày.
Sau khi Mạc Phi Ưng nhận thấy ánh mắt của Trương lão, ý cười nhợt nhạt tức thì biến mất vô tung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...