Cho dù Hồng Đậu có ngu dốt hơn nữa, cũng biết lời này của A Miên đang đá xoáy nàng, nàng hiện giờ không nhìn thấy A Miên, nên cũng không thể lườm nàng ấy để tỏ vẻ bất mãn, mà chỉ có thể hừ một tiếng, nói: “A Miên, hẳn ngươi chưa biết rồi, hiện giờ ta đã không còn là phu nhân của Thẩm Lạc Ngôn nữa. Hắn đã hưu ta.”
“Ồ?” A Miên cười, “Thế mà lại là hưu thê, chứ không phải hòa ly.”
Hồng Đậu không để bụng, “Mặc kệ là hưu hay hòa ly, tóm lại ta hiện tại không phải phu nhân Thẩm Gia Trang nữa là được rồi.”
“Nha đầu ngốc, nói ngươi ngốc, ngươi lại đúng là ngốc thật.” Trong giọng nói của A Miên nhiễm ý cười, giọng điệu ngày thường lộ ra vẻ quyến rũ, vào giờ phút này lại thêm một phần ôn hòa, “Hưu thê và hòa ly sao có thể giống nhau được? Hưu thê, đó là đại biểu cho việc ngươi có chỗ không đúng, ngươi từng phạm lỗi sai, bởi vậy, nhà chồng mới muốn hưu ngươi, mà hòa ly, thì lại cho thấy hai bên phu thê sau khi thảo luận thống nhất, có thể nói là hoà bình giải quyết chấm dứt mối quan hệ phu thê giữa hai người, người khác cũng không nói được rốt cuộc là ai đúng ai sai.”
Hồng Đậu nghe xong liền gật gật đầu, “Mấy điều ngươi nói ta đều biết nha.”
“Ngươi biết là một chuyện, hiểu mánh lới trong đó hay không lại là chuyện khác.”
Hồng Đậu nghi hoặc, “Trong đó có mánh lới gì?”
“Ngươi đã phải vác cái danh bị bỏ để thoát khỏi thân phận phu nhân Thẩm Gia Trang, nếu là hưu thê, trước hết không nói đến chuyện về sau cho dù có nam nhân rung động với ngươi, cũng sẽ suy xét đến điểm này mà khinh thường ngươi, cho dù có nam nhân nguyện ý không quan tâm đến ánh mắt những người khác mà cưới ngươi, vậy cũng chắc chắn phải chịu một tầng áp lực.”
Hồng Đậu sửng sốt, “Kia…… Ta không cảm thấy Thẩm Trang chủ hắn…… lại có thể xấu xa như thế.”
Nàng còn nhớ rõ Thẩm Lạc Ngôn đã che chở nàng trước mặt nhiều người như vậy, cũng nhớ rõ lời nói của Lý Tùy Phong. Hiện tại ở trong lòng nàng, cho dù nàng không thích Thẩm Lạc Ngôn, nhưng Thẩm Lạc Ngôn cũng tuyệt đối không phải là người sẽ dùng đến loại thủ đoạn nhỏ đó.
A Miên cười một tiếng, nói: “Quả thực, Thẩm Trang chủ là chính nhân quân tử, không phải tiểu nhân đê tiện, chẳng qua…… Tiểu cô nương ngươi đã xem nhẹ sự không cam lòng của nam nhân rồi nha. Có lẽ, ngươi treo một cái danh bị chồng bỏ, không thể cùng người trong lòng ở bên nhau dài lâu, cũng không thể nhanh chóng gả cho người khác, nói không chừng, hắn còn có thể có cơ hội đấy.”
Đây chính là tâm cơ và thủ đoạn của nam nhân, A Miên hiểu rất rõ.
Hồng Đậu không nói gì, nàng vịn vào tường, thở dài một tiếng thật mạnh, cũng không biết có tin lời A Miên nói hay không.
Quyết đoán, Hồng Đậu lựa chọn nói sang chuyện khác, “A Miên, ngươi có biết hiện giờ ta đang bị người khác đổ oan bị nhốt trong tù hay không!?”
“Nô gia có thể đoán được, là bởi vì Nhạc Mân chết, có đúng không?”
“Nếu ngươi đã biết còn không mau trở về làm chứng cho ta! Khi Nhạc Mân chết chính là lúc ta đang ở bên cạnh ngươi nha!”
“Xin lỗi nha, tiểu nha đầu, nô gia hiện tại thật sự là không thoát thân được, chẳng qua ngươi có thể yên tâm, ngươi tuyệt đối sẽ không có việc gì.”
Hồng Đậu nhấp môi hờn dỗi, nàng lại chú ý tới điều gì đó, vội hỏi: “Không phải ngươi đã sớm rời khỏi Võ Lâm Minh rồi sao? Sao ngươi lại biết Nhạc Mân đã chết được? Ngươi biết hung thủ là ai, có đúng không?”
“Cái này à……” A Miên mất tự nhiên cười nói: “Cho dù nô gia biết hung thủ là ai, hiện tại cũng không giúp được ngươi nha.”
“Hung thủ chính là Nhạc phu nhân! Có phải hay không!?”
A Miên nói: “Phải, nhưng cũng chưa đầy đủ.”
Hồng Đậu nhíu mày, “Ta không hiểu rõ lắm.”
“Ngươi cũng không cần quá hiểu đâu.” A Miên nói: “Hết thảy đều đã có ta rồi.”
Không rõ tại sao, cảm giác khẩn trương lúc đầu của Hồng Đậu lúc này lại hơi hòa hoãn, trạng thái tinh thần vừa bình ổn lại, nàng liền nghĩ ngay tới một vụ, “A Miên, nếu là tử mẫu cổ, dựa vào cái gì lại để tử cổ trong thân thể ta nha?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...