“Cô nương gọi nhầm người rồi.” Công tử áo trắng đang đón gió mà đứng kia khẽ nhếch môi mỏng, “Tại hạ không phải là Diệp Minh chủ.”
Hắn đeo một chiếc mặt nạ hồ ly. Màu sắc của mặt nạ thực thuần khiết, thuần khiết đến mức giống như được tạo nên từ băng tuyết vậy. Chẳng qua mặt nạ này không che khuất cả khuôn mặt, chỉ che khuất từ mũi trở lên, còn lộ ra cặp mắt phượng thanh lãnh tuyệt trần kia nữa. Đường cong màu bạc trên mặt nạ phác hoạ ra khóe mắt khẽ nhếch lên kia. Dựa theo hình dáng góc cạnh rõ ràng này, thật khiến người ta không dám tưởng tượng sau khi người này tháo mặt nạ xuống thì sẽ là một gương mặt phong hoa tuyệt thế đến bậc nào.
Ánh trăng chiếu vào trên người hắn, giống như một vị thần đắm chìm trong ánh sáng. Nhưng dáng người thoạt nhìn gầy yếu mà không suy nhược kia, lại khiến hắn tựa như sắp theo gió mà đi vậy.
Hồng Đậu cảm thấy một loại hơi thở quen thuộc trên người hắn, nàng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nhưng trước sau vẫn không thể rõ được chút cảm giác quen thuộc kia là gì.
Nàng nếu đã nhìn chằm chằm hắn phát ngốc, vậy hắn cũng liền không vội mở miệng phá vỡ yên lặng lúc này, chỉ an tĩnh mỉm cười, giống như gió mát trăng thanh, luôn khiến người ta cảm nhận được sự yên tĩnh tốt đẹp.
Một lát sau, Hồng Đậu mới bừng tỉnh hồi thần. Sự xấu hổ vì nhận sai người từ từ đánh úp lại, nàng cảm thấy ngượng ngùng, vội áy náy nói: “Xin lỗi, là ta nhận sai người.”
“Không sao.” Công tử đeo mặt nạ kia, giọng nói dễ nghe cũng thanh nhã như gió, khóe môi hắn hơi hơi gợi lên, tạo thành độ cung đẹp mắt, “Có thể bị nhận sai là Diệp Minh chủ đỉnh đỉnh đại danh, đây cũng coi như một loại vinh hạnh của ta.”
Hắn nói như vậy, Hồng Đậu lại càng thêm ngượng ngùng, “Quả thực rất xin lỗi, mắt ta không tốt lắm, cho nên mới gọi sai người, lần sau…… Lần sau ta nhất định sẽ nhìn rõ người rồi mới gọi!”
“Cô nương không cần tự trách như thế. Chuyện này thật sự không có gì.”
“Ừm……” Hồng Đậu gật gật đầu, lại đứng trên cầu nhìn quanh bốn phía, vẫn như cũ không thể thấy được người nào.
Công tử khẽ cong mắt, nhìn về phía một bên bờ sông, “Diệp Minh chủ dường như đi về hướng kia.”
“Qua bên kia…… Xong rồi, ta không thuộc đường.” Nàng cũng không biết phải đi tìm Diệp Thu Bạch thế nào nha. Hồng Đậu bực bội gãi gãi tóc, thầm nghĩ Diệp Thu Bạch khẳng định là thấy nàng không ở tại chỗ, cho nên mới đi tìm nàng.
“Cô nương không ngại thì cứ ở chỗ này chờ Diệp Minh chủ về. Hắn không tìm thấy cô nương, tự nhiên sẽ quay về thôi.”
“Ngươi nói có lý……” Hồng Đậu gật đầu, rất nhanh, nàng lại kỳ quái ngẩng đầu, “Sao ngươi biết Diệp Minh chủ đang đi tìm ta? Ta thì đang tìm Diệp Minh chủ?”
Gió đêm khẽ thổi bay góc áo trắng, trong đôi mắt như hắc diệu thạch của công tử nhiễm ánh trăng, dường như nổi lên ánh sáng nhu hòa, “Lúc Diệp Minh chủ bước lên cầu Thiên Lý với vẻ mặt vội vàng, sau khi không thấy người, lại rất nhanh rời đi, mà cô nương vừa tới liền gọi Diệp Minh chủ, muốn đoán được hai người các ngươi đang tìm nhau cũng không khó.”
Hắn nói không sai.
Hồng Đậu thầm ảo não sao mình lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc này. Nàng xấu hổ kéo kéo khóe miệng, cười cười, lại hỏi: “Nghe công tử nói, có vẻ như ngươi cũng quen biết Diệp Minh chủ?”
“Diệp Minh chủ chính là Võ Lâm Minh chủ, lại là nhân trung long phượng* (rồng phượng trong loài người), từ thuở thiếu niên đã thành danh trong giang hồ. Người trong giang hồ này, có mấy ai lại không quen biết Diệp Minh chủ đây?” Công tử áo trắng hơi rũ mắt, tầm mắt thanh lãnh mà ôn hòa dừng trên người Hồng Đậu, “Chẳng qua ta lại chỉ là một tiểu nhân vật trong giang hồ, Diệp Minh chủ có quen biết ta hay không, lại là chuyện khác.”
Tiểu nhân vật?
Hồng Đậu chửi thầm, xem dáng vẻ ngươi một thân áo trắng, tiên khí phiêu phiêu, cũng đâu có giống tiểu nhân vật chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...