“Hồng Đậu.” Khi bước vào rừng trúc, Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc lại lần nữa bắt lấy tay Hồng Đậu, cũng khiến nàng dừng bước chân.
Hồng Đậu quyết đoán rút tay ra, nàng không vui nhìn Thẩm Lạc Ngôn, “Ngươi đuổi theo làm gì?”
“Ngươi đang tức giận.” Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, cũng không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ hờn dỗi hiếm khi mới có của Hồng Đậu, Thẩm Lạc Ngôn thế nhưng lại cảm thấy có chút mới lạ.
Hồng Đậu nghiêng đầu, “Ta không tức giận!”
Đây là biểu hiện tức giận rất rõ ràng.
“Ta biết ngươi đang tức giận.” Giọng điệu Thẩm Lạc Ngôn hòa hoãn một chút, nếu nàng không phải bị tức giận làm cho u mê đầu óc, thì sao có thể dùng thái độ ngang bướng như vậy để nói chuyện với hắn đây? Trước kia, mỗi lần Hồng Đậu nhìn thấy hắn đều sợ hãi như mắc tội nghiêm trọng vậy.
Hồng Đậu hừ một tiếng, quay lưng đi.
Thẩm Lạc Ngôn nhìn bóng dáng nàng, ngoài ý muốn cảm thấy lúc này nàng có chút đáng yêu, vẻ mặt hắn lần thứ hai dịu lại, chậm rãi nói: “Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy tức giận, những lời ngươi nói, ta đều tin.”
“Ngươi tin ta?” Hồng Đậu hoài nghi quay người lại, nhìn hắn với vẻ không dám chắc.
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Không chỉ có ta, Diệp Minh chủ cũng tin tưởng ngươi, chỉ là……”
“Ta biết, chỉ là ta không có chứng cứ, các ngươi không thể tùy ý thiên vị ta.” Hồng Đậu rũ mi mắt.
Thẩm Lạc Ngôn hơi khựng lại, có chút không dám tin tưởng rằng nàng có thể thông tình đạt lý đến thế, lại thấy dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của nàng, trong lòng liền biết được nàng khẳng định là để ý chuyện này, “Hồng Đậu, ta là Trang chủ Thẩm Gia Trang, mà Diệp Minh chủ là Minh chủ Võ Lâm Minh, tất cả lời nói việc làm của chúng ta, đều không đại diện cho cá nhân, ngươi hiểu rõ chứ?”
Thẩm Lạc Ngôn đại biểu cho Thẩm Gia Trang, mà Diệp Thu Bạch lại đại biểu cho Võ Lâm Minh mang danh công bằng chính nghĩa, bọn họ có được thân phận cao quý, đồng thời cũng phải gánh vác trách nhiệm, so với Thẩm Lạc Ngôn, Diệp Thu Bạch có thể nói là còn nhiều trói buộc hơn, liền ví dụ như lúc này, Thẩm Lạc Ngôn có thể đuổi theo Hồng Đậu tới đây, mà Diệp Thu Bạch, vẫn còn phải tiếp tục ở lại chỗ Nhạc Mân khống chế tình hình, chỉ để về sau Hồng Đậu sẽ không bị chụp cái danh “Tiểu nhân mang thù” mà truyền đi khắp toàn bộ giang hồ.
Hồng Đậu sống quả thật là không tim không phổi, không chịu trói buộc, nhưng điều này cũng không có nghĩa nàng không hiểu thế tục nhân tình, nàng cũng không phải tiểu cô nương chỉ sống trong ảo tưởng tốt đẹp, chuyện địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn, trói buộc càng nhiều này, nàng rất hiểu, cũng chính vì hiểu, nên nàng cũng có thể lý giải vì sao lúc ấy Diệp Thu Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn lại lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Giống như thúc thúc nàng nói vậy, “Nếu một người thật sự có thể vứt bỏ hết thảy cố kỵ, có thể ngoảnh mặt làm ngơ với cả trách nhiệm lẫn nghĩa vụ, chỉ sống mà không kiêng nể gì, vậy Tiểu Hồng Đậu à, đây là kẻ điên, là kẻ điên rất nguy hiểm.”
Con người ta bởi vì có điều cố kỵ, cho nên mới có pháp luật.
“Giống như trước kia tin tức sẽ đưa tên một vài quan chức bị điều tra cáo buộc vì giúp thân thích đi cửa sau vậy……” Hồng Đậu nói thầm, “Ta mới không cần Diệp Minh chủ cố ý mở cửa sau cho ta đâu.”
Thẩm Lạc Ngôn nghe không rõ, nhưng thấy cảm xúc Hồng Đậu đã dịu đi rất nhiều, trong lòng hắn cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, nói thực, có rất nhiều nữ nhân không biết nghĩ xa đều chỉ biết trách cứ nam nhân vì sao không bảo vệ các nàng, không làm theo lời các nàng nói, hắn đều đã chuẩn bị cho việc sẽ phải tận tình khuyên bảo cùng giải thích với Hồng Đậu, lại không ngờ Hồng Đậu đã tự mình hiểu rõ.
Hồng Đậu cúi thấp đầu khiến người ta có cảm giác ngoan ngoãn hiếm thấy, ngón tay Thẩm Lạc Ngôn giật giật, vẫn cố kiềm chế xúc động muốn xoa đầu nàng, “Ngươi yên tâm, ta cùng Diệp Minh chủ đều sẽ chú ý đến chuyện của Nhạc Mân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...