"Ta không nói sai, những gì ta nói đều là sự thật!" Hồng Đậu nóng nảy, nàng vẫn không hề nhìn Thẩm Lạc Ngôn, mà chỉ nhìn Diệp Thu Bạch nói: "Nếu như ngươi không tin, có thể hỏi Lục Y!"
Lục Y đứng phía sau Hồng Đậu cũng vội vàng gật đầu, "Khi nô tỳ cùng phu nhân tới đây, quả thật đã nghe Nhạc chưởng môn nói Nhạc phu nhân ra ngoài tản bộ, nhưng sau đó lại gặp Mạc công tử, mới biết được Nhạc phu nhân vẫn chưa hề tản bộ bên ngoài, còn có lúc nô tỳ cùng phu nhân quay lại, cũng thấy được cửa sổ phòng Tiểu Phi Phi cô nương đã bị mở ra."
Nhạc Mân nói: "Vị Lục Y cô nương này thoạt nhìn là nha hoàn bên cạnh Thẩm phu nhân, nếu muốn lấp
liếm thay Thẩm phu nhân, cũng là điều dễ hiểu."
"Ngươi!" Hồng Đậu quýnh lên.
Thẩm Lạc Ngôn bắt lấy tay Hồng Đậu, hắn nhìn nàng lắc đầu, khiến nàng không rối loạn nữa, Hồng Đậu nhấp môi căm giận nhìn Nhạc Mân, so với Hồng Đậu thẳng thắn, Thẩm Lạc Ngôn liền có vẻ trầm ổn hơn nhiều, "Nhạc chưởng môn chẳng qua cũng không hề vòng vo mà liền nói phu nhân ta nói dối, thật sự không tránh khỏi có chút khiến người ta cảm thấy buồn cười."
"Xác thật là như thế." Diệp Thu Bạch nhìn tay Thẩm Lạc Ngôn nắm lấy tay Hồng Đậu, rất nhanh liền thu tầm mắt về.
"Nếu Diệp Minh chủ cùng Thẩm Trang chủ không tin, vậy không ngại thì cứ hỏi phu nhân ta một chút là được." Nhạc Mân đi đến cạnh cửa một gian phòng rồi gõ lên đó, chiếc khóa mà Hồng Đậu nhìn thấy lúc mới đi vòng trở lại đã không còn nữa, cửa được mở ra từ bên trong, nữ nhân nhã nhặn lịch sự đứng đó đúng là Đồng Nhu.
Đồng Nhu nhìn thấy nhiều người như vậy đứng ở cửa, khuôn mặt bà lộ vẻ bất ngờ, "Diệp Minh chủ, Thẩm Trang chủ, còn có Thẩm phu nhân...... Các vị làm sao vậy?"
Ngay cả Đồng Nhu, cũng đã mẫn cảm nhận ra không khí hiện tại không đúng rồi.
"Phu nhân." Nhạc Mân nắm lấy tay Đồng Nhu, nói: "Thẩm phu nhân nói ta nhốt ngươi trong phòng, lại dục muốn làm chuyện vô liêm sỉ đối với Tiểu Phi Phi, ngươi cảm thấy có việc này không?"
"Thẩm phu nhân chê cười." Đồng Nhu nhìn về phía Hồng Đậu, ôn nhu cười, "Ta chỉ là không thoải mái nên mới ngủ trong phòng thêm chốc lát, sao lại có chuyện bị nhốt ở trong phòng đây? Mà nói phu quân có tâm tư gây rối đối với Tiểu Phi Phi...... Vậy thì càng là lời nói vô căn cứ, phu quân từng nói với ta rằng Tiểu Phi Phi thực nhanh nhẹn thông minh, lại là tiểu bối, hắn đối đãi như bậc con cháu vậy, chưa từng có tâm tư khác bao giờ."
Một đôi vợ chồng làm bạn hơn hai mươi năm, ánh mắt nhìn nhau tất cả đều là yêu thương ngưỡng mộ, khiến người ta phải cảm thán họ gắn bó thâm tình.
Điều này rất không thích hợp.
Hồng Đậu cắn môi, âm thầm nắm chặt tay mình.
"Ta nghĩ đây là một chuyện hiểu lầm." Đồng Nhu nói: "Phu quân đừng để ý nhé, có được không?"
"Đây là dĩ nhiên."
Diệp Thu Bạch cười cười, "Nếu là hiểu lầm, vậy việc này đến đây liền kết thúc."
Nhạc Mân khoan dung nói: "Ấy, Diệp Minh chủ, ta tuy không để ý việc này, nhưng lời Thẩm phu nhân nói trước sau gì cũng có ảnh hưởng tới danh dự ta, mong rằng Thẩm phu nhân có thể nói với ta một lời xin lỗi."
Bôi nhọ danh dự chưởng môn một phái, chuyện này nói nghiêm trọng thì cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Diệp Thu Bạch rũ mắt nhìn Hồng Đậu, Hồng Đậu cắn môi nhìn hắn, "Ngươi không tin ta?"
Trong ánh mắt ôn hòa của Diệp Thu Bạch tràn ngập bất đắc dĩ.
Hắn đương nhiên tin nàng.
Diệp Thu Bạch không giống như Hồng Đậu, hắn ở cái vị trí này, nguyên tắc đầu tiên phải có chính là công bằng, nếu không có chứng cứ......
Nếu không có chứng cứ, Thẩm Lạc Ngôn thân là Trang chủ Thẩm Gia Trang, cũng không thể cứ như vậy mà chém giết Nhạc Mân, điểm khác nhau lớn nhất giữa võ lâm chính đạo và tà ma ngoại đạo, chính là việc để tâm tới hai chữ "Pháp luật".
"Hồng Đậu, xin lỗi đi." Thẩm Lạc Ngôn trầm giọng, không muốn nhìn vẻ mặt Hồng Đậu lúc này, hắn nghĩ, nàng hiện tại nhất định đang cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Giống như Diệp Thu Bạch, Thẩm Lạc Ngôn cũng nguyện ý tin tưởng Hồng Đậu, nhưng thân ở trong giang hồ, ở Võ Lâm Minh tập hợp võ lâm chính đạo này, đã định trước là không thể không có điều gì cố kỵ.
"Xin lỗi? Ta vì sao phải xin lỗi?" Hồng Đậu tùy tiện cười, nàng rút ra cái tay đang bị Thẩm Lạc Ngôn nắm lấy, cầm bông hoa hái ven đường lúc nãy, hiện giờ đã bị nắm chặt đến không còn hình dạng, đưa vào trong tay Đồng Nhu, "Ta chẳng qua là thấy hoa nở ven đường rất đẹp, nên mới trở về muốn đưa cho Nhạc phu nhân xem, còn việc với Nhạc chưởng môn sao...... Ai chà, ai kêu Nhạc chưởng môn ngày thường nhìn nghiêm túc như vậy, lúc này mới hơi đùa vui một chút thôi, Nhạc chưởng môn, ngươi sẽ không ngay cả đùa vui cũng không chấp nhận đấy chứ?"
"Vui đùa?" Nhạc Mân nói: "Thẩm phu nhân vui đùa không khỏi cũng có chút quá trớn."
"Nếu Nhạc chưởng môn ngươi chỉ nói "có chút" mà thôi, liền chứng minh trong lòng ngươi hẳn là cũng không để bụng, vậy xin lỗi lại càng không cần thiết rồi." Hồng Đậu xua xua tay, xoay người rời đi lại để lại một câu: "Lục Y, ngươi ở chỗ này chăm sóc Tiểu Phi Phi."
"Dạ... " Lục Y ủy khuất dừng bước chân.
Đồng Nhu nhìn bông hoa đã héo trong tay, lại nhìn bóng dáng rời đi của Hồng Đậu, im lặng không nói.
Lúc quay lưng đi, khuôn mặt tươi cười của Hồng Đậu đã không còn nữa, nàng lạnh mặt, trong lòng có cơn giận to đùng không có chỗ phát tiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...