“Nếu ngươi không thích……”
Trước khi nàng muốn thu tay lại, Thẩm Lạc Ngôn liền tiếp nhận gói đồ, hắn mở giấy bao ra, chỉ thấy bên trong là mấy cái điểm tâm màu trắng hình thù kỳ lạ không rõ là gì, ít nhất cũng không phải là màu đen…… Hẳn là ăn vào cũng sẽ không bị ngộ độc nhỉ?
Hắn băn khoăn mà nghĩ như vậy, lại rũ mắt nhìn nàng, hỏi nàng bằng giọng điệu không rõ cảm xúc: “Vì sao lại muốn làm điểm tâm?”
“Ta muốn tạ lỗi với ngươi đó.” Hồng Đậu trả lời, “Ta không biết ngươi thích gì, vốn dĩ ta cũng muốn hỏi Phượng di nương một chút, nhưng gần đây Phượng di nương hình như rất bận, lần nào ta đến phòng nàng ấy cũng không thấy nàng đâu, cho nên…… Ta cũng chỉ có thể tự mình phát huy, kia…… lần đầu tiên ta làm điểm tâm, nếu như không ăn được, ngươi cũng đừng ăn nhé.”
Nàng thấp thỏm bất an, khó có lúc lại biểu lộ ra dáng vẻ như một cô bé.
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn hơi lóe, thần sắc cũng nhu hòa hơn rất nhiều, “Phượng di nương và Nhạc phu nhân trở thành bạn bè, gần đây mỗi lúc có thời gian đều trò chuyện với Nhạc phu nhân, ngươi không gặp được nàng ấy cũng đúng.”
Cho nên gần đây hắn luyện kiếm, Phượng Khuynh Liên đều không ở bên cạnh hắn, chẳng qua không có ai bên cạnh cũng chẳng sao, đối với Thẩm Lạc Ngôn, khi hắn luyện kiếm luôn thích thanh tịnh, chỉ cần có tiếng gió, tiếng chim là đủ rồi.
Hồng Đậu cũng không để ý Phượng Khuynh Liên làm bạn với ai, nàng nhìn Thẩm Lạc Ngôn bằng ánh mắt chờ mong, “Trang chủ, ngươi mau nếm thử xem, hương vị của điểm tâm ta làm như thế nào?”
Thẩm Lạc Ngôn không thể từ chối được khi Hồng Đậu tỏ vẻ đáng yêu như thế với mình, trong ánh mắt chuyên chú của Hồng Đậu, hắn cầm lên một khối điểm tâm nếm một miếng, thái dương liền nổi gân xanh, chẳng qua rất nhanh, hắn liền sắc mặt như thường nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Ồ —— thật vậy chăng?” Hồng Đậu hoài nghi chớp chớp mắt, nàng đã nghe theo lời đại thúc chẻ củi mà cho vào thật nhiều thật nhiều muối đó, chính nàng ăn thử mà còn không chịu nổi, phải chăng đúng như lời đại thúc chẻ củi nói, có một số nam nhân lại thích đồ ăn khẩu vị nặng như vậy?
Thẩm Lạc Ngôn mặt không đổi sắc cầm chén trà đặt trên bàn đá uống một ngụm, “Hương vị rất ngon.”
“Trang chủ thích, vậy thật tốt quá!” Hồng Đậu cao hứng cười ra tiếng, nụ cười như hoa, còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời còn muốn, cũng đẹp đến động lòng người.
Thẩm Lạc Ngôn cũng không khỏi cong khóe môi lên, gia giáo của hắn luôn luôn nghiêm khắc, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải càng tôn trọng phái nữ nhỏ yếu hơn, nói theo cách hiện đại, thì hắn quả thực là cực kỳ có phong độ thân sĩ, cho nên nếu như đổi lại là những người khác mang đến thứ họ làm cho hắn ăn, bất luận ăn ngon hay không, hắn đều sẽ nói hương vị rất ngon, chẳng qua hôm nay người tới là Hồng Đậu, thấy nàng không còn vẻ sợ sệt đối với hắn như trước kia nữa, mà lại có thể tươi cười hào phóng như vậy, không cách nào phủ nhận, trong lòng hắn cũng thật vui vẻ.
Có lẽ hắn nên thay đổi cái nhìn của mình đối với Hồng Đậu, quả thật là lần nào nàng cũng đều chọc hắn tức giận tới đau gan, nhưng cũng không phải là nàng không quan tâm đến hắn, gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn cũng xác thật là đang nghiêm túc phụ trách chăm sóc tốt cho nàng, tuy rằng phương diện này có nguyên nhân rất lớn vì nàng là phu nhân Thẩm Gia Trang, nhưng chuyện hắn và nàng cùng nhau trải qua hoạn nạn lại là sự thật.
Suy nghĩ rất nhiều, Thẩm Lạc Ngôn chậm rãi nói: “Phương Hồng Đậu, có lẽ về sau chúng ta có thể chung sống thật tốt, cho dù là người ở chung lâu cùng một con vật đi chăng nữa, cũng sẽ có cảm tình, huống chi là người với người……”
“Xin lỗi.” Hồng Đậu chà xát cánh tay, nhíu mày nói: “Ta có ở chung với con gián lâu đến mấy cũng không thể có cảm tình được.”
Không khí lừa tình chỉ trong một giây đã bị huỷ hoại, vẻ mặt cảm động của Thẩm Lạc Ngôn trong nháy mắt cứng đờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...