Lời vừa nói ra trong chớp mắt, liền yên tĩnh.
Du Tử Tức không những không tỏ ra giận dữ, ngược lại cười càng thêm mê người, "Sao vậy, cô nương đang ghen ghét ta đẹp hơn ngươi sao?"
"Xong rồi xong rồi." Hồng Đậu khẩn trương túm lấy tay Thức Bạch, "Hắn không chỉ bất nam bất nữ, hơn nữa thẩm mĩ quan cũng có vấn đề a, ngươi đi cùng hắn sẽ bị hắn dậy hư!"
Nếu muốn hỏi Hồng Đậu rằng nàng tự tin nhất về điểm nào của bản thân, đáp lại chỉ có một, đó chính là khuôn mặt, chỉ có khuôn mặt này từ trước đến nay nàng đều cho rằng cực kỳ xinh đẹp, thử nói mà xem, một tên bất nam bất nữ sao có thể xinh đẹp hơn nàng?
Thức Bạch dừng một chút, thấp giọng nói: "Mục đích của hắn chỉ là ta, ngươi mau chạy đi."
"Vậy chỉ sợ không được." Du Tử Túc từ từ nói: "Vị cô nương này đắc tội ta, ta không định thả nàng đi."
Hồng Đậu vẫn không hề khủng hoảng, "Ngươi không thể bởi vì ta không cẩn thận đánh rớt ngươi từ trên trời xuống đất mà ghi thù như vậy."
Đánh rớt hắn từ trên trời xuống đất?
Thức Bạch ngẩn đầu lên nhìn Hồng Đậu, trong mắt lộ ra ý như này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đây là một trong những lần ýt ỏi mà hắn cảm thấy hiếu kỳ.
Hồng Đậu giải thích, "Chính là vừa rồi, lúc hắn đang phi lên trên trời, ta không cẩn thận..."
"Câm miệng!" Sắc mặt Du Tử Túc rốt cuộc biến đổi, chuyện mất mặt như vậy, hắn không thể cho Thức Bạch biết, quả nhiên, trước hết vẫn nên giết nữ nhân này mới tốt, Du Tử Túc giơ tay lên, một đạo chưởng khí liền phóng về phía Hồng Đậu.
Thức Bạch kéo Hồng Đậu dịch sang một đoạn, sắc mặt ngưng trọng nói: "Ngươi trốn kỹ đi."
Dứt lời hắn liền rút kiếm chiến đấu với Du Tử Tức.
Hồng Đậu cắn ngón tay, trong lòng sốt ruột, nàng vốn dĩ muốn kéo dài thời gian một chút, chờ Thẩm Lạc Ngôn tới cứu người, nhưng Thẩm Lạc Ngôn gia hỏa này lại không tới, nàng nghĩ, hắn hẳn là đang ở đó dỗ dành an ủi Phượng Khuynh Liên rồi.
Tuy rằng Hồng Đậu không hiểu võ công, nhưng nàng rõ ràng cũng có thể nhìn ra được Thức Bạch đang phòng thủ là chính, Thức Bạch rốt cuộc còn nhỏ, hắn đương nhiên không phải đối thủ của Du Tử Tức, nàng đã thấy rất nhiều lần Thức Bạch phải khó khăn mới tránh được dưới tay Du Tử Tức.
Sau khi triền đấu được khoảng năm phút đồng hồ, có lẽ thấy được Thức Bạch lực bất tòng tâm, tốc độ công kích của Du Tử Tức càng nhanh, sau một hư chiêu, Thức Bạch tránh không kịp, bị Du Tử Tức đánh một chưởng lên ngực, Hồng Đậu nhịn không được, lao ra đỡ thân thể Thức Bạch đang rơi xuống, mà Thức Bạch cũng hộc ra một ngụm máu tươi.
"Thức Bạch ngươi sao rồi? "
Thức Bạch còn chưa trả lời, bên kia Du Tử Tức đã cười nói: "Ta đã sớm nói, hiện tại ngươi căn bản không phải đối thủ của ta."
Du Tử Tức lại đánh một chưởng, Hồng Đậu theo bản năng, một tay ôm Thức Bạch vào trong ngực một tay khác giơ lên che đầu, chẳng qua đột nhiên, không khí chấn động, Du Tử Tức bị luồng nội lực này đột nhiên đẩy ra vài bước, hắn đứng vững, mặt như băng sương, "Nội lực cường đại như vậy....Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hồng Đậu buông tay, nàng mờ mịt chớp chớp mắt, "Ngươi đang nói ta sao?"
Du Tử Tức nhíu mày, hắn không thể nào buông tha cơ hội tốt như vậy mà không bắt Thức Bạch, lúc này đây hắn đã có chuẩn bị, rút nhuyễn kiếm ra, hắn lại lần nữa phi thân lên.
Thức Bạch cầm kiếm trong tay để vào tay Hồng Đậu, hắn nói nhanh: "Dựa vào bản năng trong thân thể ngươi mà hành động."
Cái gì mà bản năng thân thể? Nàng sẽ không a!
Nhưng ngay khi mũi kiếm của Du Tử Tức đánh úp lại, thân thể Hồng Đậu phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc nàng, nàng rút kiếm chặn lại, khẽ điểm mũi chân, trong nháy mắt liền ôm Thức Bạch phi thân lùi về phía sau một đoạn dài.
Sau khi đáp xuống đất, nàng càng ngốc, chẳng lẽ....Thân thể này trước khi có võ công sao?
Con ngươi Thức Bạch cũng có sự kinh ngạc, hắn vốn dĩ cho rằng Hồng Đậu sẽ chỉ có mấy chiêu công phu mèo quào, nhưng kiếm pháp vừa rồi giúp nàng dễ dàng ngăn cản Du Tử Tức, còn có khinh công dùng để lui về phía sau kia, đây hoàn toàn không phải công phu mèo ba chân đơn giản như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...