Sau khi chuyện của Nhạc Mân và Mạc Phi Ưng hạ màn, Mạc Phi Ưng cũng không chào một tiếng liền trực tiếp xoay người rời đi.
Lý Tùy Phong chép chép miệng, “Thật đúng là một nam nhân không có lễ phép.”
Về danh hào Đại Mạc Phi Ưng, hắn cũng từng nghe qua, nghe nói người này am hiểu dùng đao, đặc biệt là đao kỹ của hắn đã tới mức đăng phong tạo cực, chẳng qua, cũng chưa có nhân chứng nào thật sự chứng kiến, bởi vì người từng thấy Mạc Phi Ưng dùng đao đều đã chết hết rồi.
Mạc Phi Ưng vẫn luôn hoạt động ở Đại Mạc, cho nên người Trung Nguyên hiểu biết về hắn cũng không nhiều lắm, nhưng hắn lúc này đi từ Đại Mạc xa xôi như vậy tới Trung Nguyên, có thể thấy được hắn khẳng định cũng có ý tưởng gì đó với bản đồ Tuyết sơn.
Thẩm Lạc Ngôn nhìn về phía Hồng Đậu, “Vì sao vừa rồi ngươi lại ngã ra phía trước?”
Hồng Đậu quả thật là người tính tình tùy tiện, nhưng nàng cũng sẽ không tới mức ngã trên đất bằng, hơn nữa, còn thiếu chút nữa thôi, nàng liền sẽ chết dưới kiếm Nhạc Mân.
“Hình như là……” Hồng Đậu suy nghĩ một lát, thành thật nói: “Có người đẩy ta một cái.”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều biến sắc.
Hồng Đậu chưa bao giờ bước vào giang hồ, Phương gia cũng không phải giang hồ thế gia, nếu nói có người có thù oán muốn hại Hồng Đậu, điểm này cũng không thể nào nói nổi, điểm duy nhất mà Hồng Đậu khiến người ta chú ý một chút, cũng chỉ ở chỗ nàng mang danh phu nhân Thẩm Gia Trang, chẳng lẽ có người muốn xuống tay với Hồng Đậu để cảnh cáo Thẩm Lạc Ngôn sao?
Không thể không nói, người giang hồ ở đây đều nghĩ đến cùng một điểm này.
Chỉ có Lục Y xoa eo, không do dự chút nào trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Liên nói: “Uy, có phải ngươi đẩy phu nhân nhà chúng ta hay không?”
Vì thế, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Phượng Khuynh Liên.
“Ta?” Trong giọng nói bình đạm của Phượng Khuynh Liên có thêm một sự trào phúng, “Ta có lý do gì mà làm vậy?”
“Bởi vì phu nhân chúng ta là chính thất a, này còn không phải là lý do tốt nhất sao!?” Lục Y thở phì phì nói, theo nàng thấy, những người này cũng chỉ có Phượng Khuynh Liên có lý do lớn nhất để hại Hồng Đậu, “Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng đứng ở bên cạnh phu nhân chúng ta, nếu ngươi nói không phải ngươi, vậy lấy ra chứng cứ đi.”
“Ta không cần lấy ra chứng cứ.” Phượng Khuynh Liên không chút hoang mang, thái độ thong dong, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn một cái, lại là bình tĩnh như lúc ban đầu nói: “Dĩ nhiên, nếu Trang chủ cho là ta làm, vậy cứ phạt ta đi.”
Lục Y hừ hừ, “Ngươi không giải thích, đó chính là ngươi thừa nhận!”
Uy uy…… Tiểu nha đầu ngươi như vậy là đang chạy trên con đường nữ phụ ác độc càng chạy càng xa đó!
Hồng Đậu giật mình một cái, trước khi Thẩm Lạc Ngôn tỏ thái độ, nàng vội nói: “Không thể nào không thể nào, Phượng di nương sẽ không làm chuyện như vậy!”
Thẩm Lạc Ngôn vốn định nói cái gì đó cũng liền ngậm miệng, định nghe một chút xem Hồng Đậu muốn nói cái gì.
“Phu nhân, vì sao nàng ta không thể làm chuyện như vậy chứ?” Lục Y chu miệng lên, đây chính là cơ hội tốt nhất khiến Phượng Khuynh Liên thất sủng trước mặt Trang chủ đó, phu nhân nhà nàng thế nào lại không hiểu đây?
Hồng Đậu nói: “Phượng di nương người đẹp tâm ngọt, còn tính tình hào phóng, vẫn luôn không tranh với đời, nàng không có khả năng chơi thủ đoạn nhỏ như vậy.”
Kỳ thật lý do lớn nhất là…… Bởi vì Phượng Khuynh Liên là nữ chủ, nếu nàng là nữ chủ, liền xác định chắc chắn sẽ không làm chuyện mà chỉ nữ phụ ác độc mới có thể làm.
Thẩm Lạc Ngôn dừng một chút, “Ngươi rất tin tưởng Phượng di nương?”
“Đó là đương nhiên!” Hồng Đậu vỗ vỗ ngực, “Ta tin tưởng nàng còn hơn tin tưởng chính mình nữa!”
Lời nói tín nhiệm của nàng, là chân thật không chút che giấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...