Dương Thanh Hải ngồi phía sau camera, kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mặt. Cảm xúc tuyệt vọng và không cam lòng của Vương Di Điềm đã bao trùm cả phòng, đến cả hắn cũng cảm nhận được sự ngột ngạt ấy. Lúc này, Vương Di Điềm thật sự đã bị dồn đến đường cùng rồi, vì vậy cô ấy quyết định vùng dậy phản kháng, dù là theo hướng cực đoan nhất.
Hình ảnh những ngón tay trầy trụa đầy máu đánh mạnh vào thị giác của Dương Thanh Hải, khiến hắn ngay lập tức gọi quay phim focus vào nó. Hắn chỉ bảo cô bé hãy phản kháng thật mạnh, nhưng không ngờ cô bé này chịu chơi đến vậy, làm cho bàn tay mình trầy xước hết, có ngón còn tươm máu khắp các đầu móng tay, tưởng như móng sắp bung ra rồi.
"Cô bé này..."
Đới Chí Trạch cũng kinh ngạc nhìn vào ống kính, sau đó nở nụ cười của một người thợ kim hoàn khi tìm thấy một viên ngọc thô.
"Cô bé rất nhập tâm vào nhân vật." Biên kịch Tạ Tranh mỉm cười: "Kĩ năng diễn xuất so với lúc nhỏ còn tinh tế, linh hoạt hơn."
Trong ống kính, cô bé xinh đẹp mặt bộ đồng phục dính đầy máu, ngồi trên người lão đàn ông cùng huyết thống với mình, trên tay cầm chiếc cổ chai rượu vỡ nát rướm máu không ngừng đâm xuống. Máu giả phụt lên mặt cô, nhuốm đỏ gò má trắng nõn non nớt. Vẻ mặt cô vô hồn, tưởng như mọi cảm xúc đều đã bị giết chết. Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, ngước nhìn người phụ nữ trong góc phòng, giờ đây đang kinh hãi trợn tròn mắt, miệng ú ớ không thể phát ra một từ.
Người phụ nữ sợ hãi đến mức không thể thốt ra lấy một lời, ngơ ngác đối diện với đôi mắt của con gái. Đó là một đôi mắt rất đẹp, lúc này vẫn còn đẫm nước mắt, thế nhưng Lương Đình lại cảm thấy như nhìn thấy một dòng cảm xúc rất dữ dội trong đôi mắt đờ đẫn ấy. Nó bóp nghẹt hơi thở của bà trong nháy mắt.
Như một con cá mắc cạn, người phụ nữ gào lên, quỳ xuống cầu xin một cách hèn mọn:
"Đừng giết tôi... Xin đừng giết tôi! Tôi sẽ không nói gì hết, tôi sẽ im miệng, đừng giết tốt! Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi..."
Khương Mịch im lặng nhìn dáng vẻ hèn nhát của mẹ mình, chậm rãi buông hung khí trên tay xuống.
"Cut!"
Khương Mịch ngã phịch xuống một cách mệt mỏi. Cô ngước đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, đột nhiên bật khóc nức nở, khóc đến mức không kìm chế được.
"Được rồi, không sao đâu bé con à, chỉ là đang diễn thôi mà!"
Lương Đình thoát vai ngay lập tức, nhưng lồng ngực bà vẫn còn nặng nề, vẫn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực ấy của Khương Mịch. Bà hít sâu một hơi, ôm lấy Khương Mịch đang khóc nức nở, dịu dàng dỗ dành. Ngô Phong cũng muốn an ủi cô bé một chút, nhưng ngay lập tức bị Đới Chí Trạch cản lại. Khương Mịch còn chưa thoát vai, nhìn thấy mặt Ngô Phong chắc còn bùng nổ hơn.
Lăng Điệp đứng bên cạnh lo lắng chạy tới nhìn Khương Mịch đang khóc đến muốn tắt thở:
"Mịch Mịch làm sao thế? Chỉ là đóng phim thôi. Nếu có ai làm hại em, cô sẽ đập cho tụi nó một trận. Mịch Mịch đừng khóc nữa có được không?!"
Rối loạn một hồi, Khương Mịch cuối cùng cũng kiểm soát được cảm xúc, ngượng ngùng cảm ơn mọi người đã lo lắng, sau đó mới rút lui về một góc ổn định lại tâm lý. Lăng Điệp lo lắng không thôi, đứng bên cạnh Khương Mịch hỏi han này nọ:
"Có sao không? Còn bị đau chỗ nào không?"
Tuy gậy bóng chạy chỉ là đạo cụ làm bằng nilon, nhưng đánh mạnh như vậy vẫn sẽ đau, còn túm tóc này kia nữa chứ, Lăng Điệp nhìn mà xót hết cả ruột. Bây giờ tới gần cô mới thấy bàn tay nát tươm của Khương Mịch, ngay lập tức đau lòng giúp cô bé bôi thuốc.
"Cô Lăng Điệp..."
Khương Mịch hít hít mũi, dùng giọng mũi đáng thương gọi một tiếng. Lăng Điệp ngay lập tức đáp lời:
"Cô đây."
"Em muốn uống trà sữa khoai môn full topping."
"Được được, cô đặt cho em."
"Em còn muốn ăn bánh ngọt vị chanh mới của cửa hàng Romerta."
Vẻ mặt lo lắng của Lăng Điệp dần chuyển thành vô cảm. Cô gõ một cái "bốp" lên đỉnh đầu của Khương Mịch, sau đó dí ngón tay vào trán cô:
"Quả nhiên là con bé bất lương, dám lợi dụng vòi vĩnh hả? Đừng hòng nhé! Ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, còn muốn đóng phim không? Đến lúc béo như con heo con lăn quay trên đường thì đừng có khóc lóc với cô!"
"Vậy thì trà sữa khoai môn và bánh ngọt vị chanh thôi cũng được ạ!"
Khương Mịch thất vọng chép chép miệng. Lăng Điệp liếc cô một cái, thấy con nhóc này quả thật đã trở lại bình thường mới yên tâm.
Khương Mịch ngồi một chỗ ổn định tinh thần một chút rồi mới tới chỗ đạo diễn kiểm tra thành quả. Vẻ mặt Dương Thanh Hải lúc này rất thoải mái, có vẻ khá hài lòng với cảnh quay, lúc nhìn Khương Mịch còn cười khen một tiếng:
"Con bé này không tệ đâu!"
Khương Mịch vừa mừng vừa sợ gãi gãi má. Lúc nãy cô thật sự nghĩ mình là Vương Sở Điềm nên phát huy vượt bậc, có thể xem như một bước tiến mới trong diễn xuất.
"Cảnh diễn của cháu hôm nay hết rồi, cứ về nhà trước đi, ngày mai nhớ đến đúng giờ."
Khương Mịch chào các tiền bối và nhân viên đoàn làm phim xong mới đi theo Lăng Điệp về nhà. Trên đường đi, Lăng Điệp cuối cùng vẫn phải mua trà sữa và bánh ngọt cho Khương Mịch, dỗ dành cô Công chúa nhỏ với đôi mắt sưng húp này.
"Ngày mai đúng giờ cô đến đón em."
Lăng Điệp để lại một câu như thế rồi rời đi.
Khương Mịch về đến nhà mới cảm thấy cơ thể rã rời, cả người uể oải không chịu được. Mới diễn có hai cảnh mà cô đã cảm thấy tinh hoa như phát tiết hết ra ngoài vậy, mệt muốn chết luôn.
Đột nhiên, Khương Mịch đang nằm dài bật dậy. Cô lục lấy điện thoại từ trong túi xách, mở mạng xã hội tìm kiếm về
.
Chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ này đang khá hot ở trên mạng. Tập đầu tiên đăng lên được chia sẻ rất nhiều, nhiều đoạn cut cũng viral nhanh chóng. Khương Mịch lượt qua đã thấy chương trình thầu hẳn ba cái hot search. Nữ chính Tiêu Mộng Vũ hiện đang trở thành một thực tập sinh khá được chú ý. Cô gái này vẫn như kiếp trước, tự tin khiêu chiến với một thực tập sinh nổi tiếng để giành cái ghế hạng nhất trên kim tự tháp, còn giành chiến thắng, vì thế thời lượng lên hình rất nhiều, cũng rất nổi bật.
Khương Mịch xem tin tức một hồi thì nhíu mày. Chương trình hot thì hot thật, Tiêu Mộng Vũ nổi cũng nổi rồi, nhưng hình như so với kiếp trước lại không bằng. Cô nhớ kiếp trước chương trình thầu nguyên cả bảng hot search, trên dưới già trẻ gì cũng bàn tán.
Khương Mịch ôm gối thở dài. Đó hình như là kết quả của việc công ty cô đập tiền media play cái danh "con gái quốc dân", rồi "màn comeback đáng kinh ngạc" gì gì đó đẩy lên. Quốc dân độ của cô từ nhỏ đã rất tốt, nhiều fan phim cũ này kìa cũng kéo vào xem, đẩy nhiệt độ của chương trình lên cao nhất. Ai mà ngờ, sau này số tiền này lại hóa thành tiền PR không công cho nữ chính, khiến cô ấy đã hot lại càng thêm hot.
Quả nhiên nữ phụ phản diện như Khương Mịch vẫn rất có mặt mũi!
Đột nhiên, chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay đổ chương. Khương Mịch giật mình một cái, khi nhìn thấy tên người gọi, biểu cảm trên mặt cô ngay lập tức thay đổi. Khương Mịch mím môi, có chút rối rắm không biết có nên nghe máy không. Mãi đến khi chuông reo đến tiếng thứ ba, cô mới thở dài nhấc máy:
"Alo, ba ạ?!"
"Ừ." Từ đầu giây bên kia vang lên một tiếng nói trầm thấp, người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng: "Ở bên ngoài thế nào? Vẫn không chịu về nhà à?!"
Khương Mịch trầm mặc. Người đàn ông kia cũng rất kiên nhẫn im lặng chờ cô trả lời.
"Tạm thời con không về đâu ạ!" Khương Mịch rũ mắt, dí dí ngón tay trên đùi: "Con quay lại đóng phim, nguyện vọng Đại học cũng đổi rồi."
"Vậy à?!" Ba Khương đáp lại rất đơn giản, dường như cũng không có ý kiến gì với chuyện Khương Mịch tự ý đổi nguyện vọng đại học mà không nói với mình: "Rảnh rỗi thì về nhà ăn bữa cơm. Con gái lớn rồi, đừng suốt ngày giận dỗi như vậy."
Khương Mịch nắm chặt chăn nệm bên dưới, cắn cắn môi không biết đang nghĩ, mãi một lúc lâu sau, cô mới chậm rì rì đáp một tiếng "Vâng". Sau đó, hai cha con dường như không còn chuyện gì để nói, im lặng một lúc rồi không ai bảo ai đều tự động cúp máy.
Khương Mịch ném điện thoại qua một bên, thở dài vùi mặt vào gối đầu.
Chuyện gia đình đúng thật là rất phức tạp, phức tạp đến mức Khương Mịch đã trải qua một đời vẫn không tài nào hiểu được, chỉ cảm thấy rất đau đầu. Cô tự hỏi nếu thế giới này là một quyển tiểu thuyết, tác giả rốt cuộc dùng mấy dòng để miêu tả gia đình của một nhân vật phản diện như cô, cuối cùng lại tạo ra một cục diện rối rắm như thế?
"Đừng nghĩ nữa! Đóng phim, đóng phim thôi nào!"
Khương Mịch hít một hơi thật sâu, lôi cuốn kịch bản mỏng tanh trong túi xách ra, bắt đầu xem các cảnh diễn ngày mai.
Bây giờ cô không còn là nữ phụ nữa, cô muốn dùng khả năng của mình chinh phục đỉnh cao!
***
Những ngày sau đó của Khương Mịch cơ bản đều đắm chìm trong diễn xuất, không có thời gian để suy nghĩ chuyện gia đình, càng không rảnh đi stalk xem nữ chính Tiêu Mộng Vũ đang làm gì. Cô quay một vài cảnh khác của Vương Sở Điềm, thỉnh thoảng vẫn phạm lỗi NG, nhưng mà các tiền bối vẫn rất bao dung với diễn viên trẻ có thực lực lại cầu tiến, tận tình chỉ dạy cô rất nhiều lần. Thời gian rảnh nếu Khương Mịch không nghiên cứu kịch bản thì cũng ngồi trong phim trường xem các tiền bối diễn, nếu không thì tham gia các lớp diễn xuất của công ty, hoặc tự tập luyện đài từ và vũ đạo ở nhà.
Khương Mịch đã điều chỉnh nguyện vọng thành Học viện Điện ảnh Quốc gia, vì thế cô có dành một ngày đi tham gia kì thi sát hạch của trường, đó là bốc thăm và diễn một đoạn tại chỗ. Thành tích thi Đại học của Khương Mịch rất tốt, biểu hiện của cô trong buổi sát hạch cũng ổn định, vì vậy Khương Mịch không hề lo sợ sẽ trượt.
Cảnh diễn của Vương Sở Điềm không nhiều, mỗi ngày quay một hai cảnh, sau một tuần thì cũng đến cảnh quay cuối cùng. Khương Mịch vì cảnh diễn này mà mất ăn mất ngủ, đến tận khi đến phim trường vẫn bồn chồn không thôi.
Sau khi giết chết cha ruột, Vương Sở Điềm một mình lang thang trên phố. Mẹ cô bé tố cáo cô với cảnh sát, Vương Sở Điềm bị truy nã khắp nơi, nhưng cuối cùng, cô bé lại lựa chọn đi đầu thú. Cảnh này là lúc Tần Thụy và Trình Vỹ Lâm lấy khẩu cung của Vương Sở Điềm, cô bé bộc lộ những nỗi lòng của mình, trong lời thoại còn có một ít hint về vụ án giết người hàng loạt mà Tần Thụy là nghi phạm.
"Cảm xúc vẫn không đúng!"
Đạo diễn Dương Thanh Hải nhíu mày giơ tay ra hiệu ngừng lại. Cảnh diễn cuối cùng này Khương Mịch đã diễn thử cùng Đới Chí Trạch và Nhiếp Vinh bốn lần rồi nhưng vẫn chưa tạo ra được cảm xúc mà Tạ Tranh và Dương Thanh Hải muốn.
"Mịch Mịch nghỉ một lát đi, suy nghĩ thật kĩ xem nếu là Vương Sở Điềm thì cháu sẽ diễn như thế nào!"
Dương Thanh Hải là đạo diễn luôn yêu cầu cao về sự tự nhận thức và lý giải của diễn viên, vì vậy mà hắn giải thích vài câu với Khương Mịch, sau đó phất tay cho cả đoàn giải lao.
Khương Mịch ôm lấy kịch bản ngồi một góc, mày nhíu chặt như muốn kẹp chết một con ruồi.
"Mịch Mịch." Đới Chí Trạch vẫn ngồi đối diễn với cô từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng. "Nếu là Vương Sở Điềm, cháu nghĩ vì sao cô ấy lại đi đầu thú?"
Tuy Đới Chí Trạch và Nhiếp Vinh là diễn viên có địa vị cao, thế nhưng bình thường rất dễ ở chung, còn rất thích giúp đỡ người mới, từng giúp Khương Mịch rất nhiều trong quá trình quay phim. Khương Mịch cũng đổi từ xưng hô "tiền bối" thành "chú" tỏ ý tôn trọng. Nghe hắn hỏi, Khương Mịch đang cúi đầu ngay lập tức ngẩng đầu lên, mím môi suy tư một chút rồi trả lời:
"Cháu nghĩ là bởi vì ngay từ đầu cô ấy đã nhận thức được bản thân mình làm sai, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Vương Sở Điềm giết người là vì bị ép đến đường cùng. Cô ấy là một cô gái vô cùng hiếu thảo, có thể vì mẹ mà chịu đựng đòn roi, vì thế lúc giết cha ruột của mình, bản thân Vương Sở Điềm cũng rất đau đớn, vì thế mà cô ấy quyết định đầu thú."
Đới Chí Trạch và Nhiếp Vinh im lặng nghe Khương Mịch nói, sau đó nhìn nhau mỉm cười. Đới Chí Trạch trải kịch bản của mình lên bàn, cười nói:
"Nếu đặt Vương Sở Điềm trong hoàn cảnh gia đình thì cháu nói đúng. Nhưng cháu nhìn đi, một lần nữa cẩn thận nhìn lại cuộc đời của cô ấy."
Khương Mịch ngẩn người một chút, cầm kịch bản của mình và Đới Chí Trạch để đối chiếu với nhau.
Vương Sở Điềm là một nữ sinh cấp ba, ngoại hình xinh đẹp, gia cảnh nghèo khó, thành tích học tập tốt, vì những tổn thương trong gia đình mà tính cách trầm mặc ít nói. Một đối tượng như vậy luôn là người dễ bị ức hiếp nhất trong tập thể. Vương Sở Điềm từng bị bạn học đánh, thầy giáo chủ nhiệm Chu Quyền là người duy nhất bảo vệ cô bé, thế nhưng mục đích của hắn lại là...
"A!?"
Đột nhiên, Khương Mịch cảm thấy có thứ gì đó vừa xuyên qua lớp vỏ não, khiến cô bất chợt nắm bắt được một điều gì đó. Đới Chí Trạch dường như cảm nhận được điều đó, vì thế hắn hỏi:
"Bây giờ, cháu cảm thấy thế giới của Vương Sở Điềm như thế nào?"
"Rất đen tối." Khương Mịch có chút ngẩn ngơ: "Cô ấy luôn là người bị áp bức, và luôn phải nhẫn nhịn chịu áp bức. Mỗi một giây phút, cô ấy luôn hi vọng có ai đó sẽ giúp mình. Cô ấy luôn nuôi ảo tưởng rằng nếu có một ai đó ở đó, người ấy nhất định sẽ giúp cô, cô bé sẽ không phải chịu đựng những điều này."
Thế nhưng, người đầu tiên giúp Vương Sở Điềm lại là Chu Quyền, kẻ đã lợi dụng lòng tin của cô bé để xâm hại cô. Lần này, khi người cha tàn nhẫn muốn làm ra chuyện loạn luân với cô bé, phản ứng đầu tiên của Vương Sở Điềm là đưa tay về phía mẹ, khẩn cầu mẹ hãy cứu cô, nhưng người mẹ lại không làm thế. Bà ấy đã bỏ rơi cô bé. Tia hi vọng nhỏ nhoi trong cuộc đời cô bé đã bị dập tắt.
Vương Sở Điềm chẳng còn gì hết.
Niềm tin cũng không, ngay cả hy vọng mong manh cô bé cố chấp bấu víu cũng không còn.
Cô ấy đã rơi vào bước đường cùng.
"Thật ra, Vương Sở Điềm vẫn muốn chạy trốn. Cô ấy vẫn muốn sống, và khao khát được sống như một con người." Khương Mịch cúi đầu, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, đáy lòng nhức nhối khó chịu: "Nhưng khi chạy ra ngoài, Vương Sở Điềm nhận ra thế giới bên ngoài không có nơi nào dành cho cô ấy. Cô ấy không biết phải đi đâu, không biết phải trông đợi vào điều gì. Cô bé hoàn toàn lạc lối. Vì thế cô ấy đi đầu thú."
Trên mặt Đới Chí Trạch rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười hài lòng:
"Vậy cháu nghĩ, lúc này Vương Sở Điềm cảm thấy như thế nào? Lúc cô ấy cho lời khai, thái độ như thế nào mới đúng!?"
"Tuyệt vọng." Khương Mịch mím môi, ngẩng đầu nhìn lên: "Cô ấy hoàn toàn chết lặng rồi."
"Mịch Mịch, cháu là một diễn viên rất có thiên phú." Đới Chí Trạch mỉm cười: "Chỉ là cháu còn rất trẻ, còn cần phải tôi luyện rất nhiều. Đặt cảm xúc vào từng cảnh diễn là đúng, nhưng cháu phải hiểu vì sao trong cảnh diễn đó nhân vật lại có cảm xúc đó. Mỗi một nhân vật đều có logic của riêng mình, logic đó phải nhất quán từ khi xuất hiện đến khi kết thúc. Là một diễn viên, cháu phải phân tích được mạch logic đó thì mới hiểu được nhân vật sâu sắc nhất, mới hiểu được vì sao khóc, vì sao cười, khóc như thế nào, cười như thế nào, vì sao họ nói như thế, lúc nói câu đó họ đang cảm thấy thế nào. Nhân vật là một cá thể hoàn toàn riêng biệt sống trong thế giới của riêng mình, cảm xúc của bọn họ cũng phức tạp như chúng ta vậy, nếu nhân vật không có mạch logic, diễn viên không nắm được mạch logic thì sẽ hủy hoại cả một bộ phim, cháu có hiểu không?"
Khương Mịch tựa như vừa nhìn thấy một chân trời mới trong sự nghiệp diễn xuất của mình. Cô ngẩn người một lúc rồi mới gật đầu với Đới Chí Trạch.
Vương Sở Điềm vào lúc ngồi ở trong phòng thẩm vấn đã nghĩ cái gì? Tại sao cô ấy lại nói như vậy? Lúc nói, vẻ mặt của cô ấy trông như thế nào?
"Chú Đới, chú Nhiếp, cháu đã hiểu rồi! Chúng ta quay lại thôi!"