Nửa tháng sau đó, ngày nào Khương Mịch cũng đúng giờ đến lớp diễn xuất học tập cùng các thực tập sinh, về nhà cũng luyện tập diễn xuất. Không chỉ luyện diễn, Khương Mịch còn luyện múa. Cô dù sao cũng là cô chủ nhà danh giá, mấy môn nghệ thuật này bắt buộc phải học. Hơn nữa, từ khi còn nhỏ Khương Mịch đã định hướng cho bản thân theo nghiệp diễn xuất, vì thế cô cũng bỏ rất nhiều công sức để luyện múa.
Khương Mịch từng nghe một đàn anh có tiếng trong giới nói, diễn viên phải "sống" rất nhiều cuộc đời, mỗi cuộc đời đều phải cố gắng mà "sống". Sau này, vai diễn sẽ càng ngày càng đa dạng hơn, Khương Mịch cũng cần phải học thêm nhiều thứ để phục vụ cho vai diễn của mình.
Hôm nay, Khương Mịch dạy sớm hơn thường ngày một chút, ngoan ngoãn đợi Lăng Điệp tới đón.
Cô đã chọn một vai phụ, hôm nay sẽ đến đoàn làm phim. Vai của cô không có nhiều cảnh diễn lắm, chỉ xuất hiện rất ít trên tổng thể cả bộ phim, có lẽ cần quay vài ngày là xong hết các phân cảnh.
Lúc Lăng Điệp tới, Khương Mịch đang cầm quyển kịch bản mỏng lét được đánh dấu chi chít đọc đến xuất thần. Mãi đến khi Lăng Điệp đi tới bên cạnh, cô gái nhỏ mới u oán ngước nhìn hắn.
Lăng Điệp bị ánh mắt của Khương Mịch làm cho chột dạ, cười gượng hỏi:
"Sao đấy?"
"Chị bảo là vai phụ nhỏ diễn đơn giản để làm quen ống kính thôi mà..."
"Thật sự là vai phụ nhỏ mà..."
Lăng Điệp xoa xoa cổ muốn lấp liếm, nhưng nhìn vẻ mặt rõ ràng như đã thức đêm để nghiên cứu kịch bản, cuối cùng vẫn chịu thua.
"Do em chọn trúng vai diễn khó nhất thôi, nhưng dù sao cũng được diễn với Đạo diễn và diễn viên có tiếng mà."
Khương Mịch bĩu môi, chậm rì rì xách đồ theo Lăng Điệp lên xe.
Thật ra Lăng Điệp cũng không có lừa cô, đây thật sự chỉ là vai phụ nhỏ, nhưng mà thật sự không hề dễ. Thông tin lúc đưa cho Khương Mịch chọn quả thật khái quát rất đơn giản, nhưng đến khi cô nhận kịch bản chính mới ngớ người nhận ra điều bất thường. Ban đầu trong phần tiểu sử nhân vật chỉ lược vài chữ miêu tả nhân vật là một nữ sinh cấp ba phải chịu bạo lực học đường và bạo lực gia đình, nghe có vẻ hơi hơi nặng đô rồi, nhưng thực tế còn đáng sợ hơn.
Bộ phim tên là , do đạo diễn thiên tài Dương Thanh Hải quay. Bộ phim xoay quanh nhân vật nam chính là một cảnh sát đã rời ngành vì một sai lầm trong công việc. Câu chuyện bắt đầu khi anh ta dính líu đến một vụ án giết người hàng loạt và bị đưa vào diện tình nghi. Nam chính vì chứng minh sự trong sạch của mình đã lao vào điều tra dưới sự giám sát của cảnh sát, trong đó nổi bật nhất chính là một người bạn lâu năm của nam chính vẫn còn làm trong ngành, người đã trợ giúp anh ta rất nhiều. Trong quá trình lần theo dấu vết kẻ thủ ác, anh ta bắt gặp rất nhiều vụ án, bắt gặp nhiều tên tội phạm máu lạnh, nhiều kẻ đáng thương để rồi cay đắng nhận ra ranh giới mong manh giữa thiện và ác.
Toàn bộ bộ phim này không hoàn toàn là hành trình phá án, mà là hành trình trăn trở để định nghĩa nhân tính con người, định nghĩa đâu mới thật sự là công lý.
Nhân vật của Khương Mịch xuất hiện ở phần đầu của phim, tên Vương Sở Điềm, là hung thủ trong một vụ án.
Đúng vậy!
Không chỉ đơn thuần là một nữ sinh bị ức hiếp, mà còn là một hung thủ giết người vị thành niên!
Khương Mịch đã tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu kịch bản này, cũng thử đứng trước gương diễn thử mấy lần, nhưng kết quả đều không thỏa mãn yêu cầu của cô. Khương Mịch luôn cảm thấy bản thân dường như thiếu một cái gì đó.
"Mịch Mịch! Mịch Mịch! Mịch Mịch!!!"
"Hả?"
Mãi suy nghĩ về kịch bản, Khương Mịch không để ý đến tiếng gọi của Lăng Điệp, lúc này mới giật mình nhìn lên ghế lái. Lăng Điệp bất đắc dĩ nhắc lại những lời mình vừa nói thêm một lần nữa:
"Chị nói khi đến đoàn phim em phải lễ phép vào, đạo diễn, biên kịch và các diễn viên đều là các đàn anh đàn chị có thực lực, em không được để lại ấn tượng xấu đâu đấy!"
"Vâng ạ!"
Lăng Điệp lo lắng như vậy cũng đúng. Từ nhỏ đến lớn Khương Mịch đều lớn lên trong sự sùng bái và khen ngợi, dưỡng thành tính tình có chút kiêu kỳ ngạo mạn, bệnh Công chúa mức độ nhẹ. Cái tính tình nãy của Khương Mịch nếu còn nhỏ thì là trẻ con ngây ngô đáng yêu, lớn lên một chút thì phải gọi là kiêu căng tùy hứng. Tuy thời gian gần đây cô ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, nhưng Lăng Điệp vẫn không thể yên tâm được. Cô sợ con nhóc này đắc tội các tiền bối thì sau này khó sống được trong cái giới này.
là phim trinh thám hình sự nên trường quay không cố định, thường phải chạy tới chạy lui tìm cảnh quay. Lúc này, đoàn phim thuê một tòa nhà, vừa có phòng có thể sắp xếp thành căn hộ nhỏ, vừa có phòng kín có thể dùng để lấy lời khai.
Hai người bước vào trong tòa nhà, Lăng Điệp ngay lập tức kéo theo Khương Mịch đi chào hỏi mọi người xung quanh. Phó đạo diễn gật đầu với bọn họ, sau đó bảo Khương Mịch đến phòng hóa trang số 4 tìm nhân viên trang điểm, nhanh nhanh chuẩn bị để bắt đầu quay luôn.
Khương Mịch vốn dĩ đã lo lắng, nhìn dáng vẻ gấp gáp của phó đạo diễn lại càng thêm hoang mang rối loạn. Cô nuốt nước bọt, gõ cửa phòng hóa trang. Nhân viên trang điểm mở cửa nhìn cô một lát, sau đó hỏi:
"Em là diễn viên đóng vai Vương Sở Điềm đúng không?"
"Vâng ạ, em là Khương Mịch, mong chị giúp đỡ."
"Không có gì đâu, em mau vào đây, chị hóa trang cho em. Đoàn phim thường quay sớm lắm, nếu muộn là bị Đạo diễn mắng đó!"
Nhân viên trang điểm vừa nói vừa rụt cổ, có vẻ rất sợ đạo diễn. Khương Mịch có thể phần nào lý giải phản ứng của cô ấy, bởi vì Dương Thanh Hải nổi tiếng là rất nghiêm khắc. Dù hắn còn khá trẻ so với lứa đạo diễn nổi danh cùng thời, nhưng diễn viên nổi tiếng từng bị hắn mắng phải xếp hàng từ đây ra cổng.
"Tên em là Khương Mịch sao? Sao chị thấy em cứ quen quen nhỉ?!"
Nhân viên trang điểm vừa tìm phục trang cho Khương Mịch vừa nghi hoặc hỏi.
"Vậy chắc chị từng xem phim em đóng đó. Em xuất thân là diễn viên nhí mà!"
Khương Mịch cười cười nhận lấy bộ váy đồng phục cô ấy đưa. Nhân viên trang điểm nghi hoặc nhìn một hồi, cuối cùng hai mắt sáng lên:
"Em là Mẫn Mẫn đúng không?! Đúng là em rồi, trông còn xinh xắn hơn lúc nhỏ nữa!"
Khương Mịch vừa cầm theo trang phục đi vào phòng thay đồ vừa gật đầu.
Mẫn Mẫn, tức tiểu Công chúa Gia Mẫn, là vai diễn đầu tay của Khương Mịch trong bộ phim . Lúc đó, Khương Mịch mới bảy tuổi, giờ cũng đã qua hơn mười năm, nhưng bộ phim này thỉnh thoảng vẫn được chiếu lại trên tivi, cô ấy biết cũng đúng.
Nói thật thì Khương Mịch cũng rất nhớ khoảng thời gian quá khứ. Lúc đó, nhà cô chưa xảy ra chuyện, ngày ngày dồn hết tâm trí đóng phim, tuy mệt nhưng lại vô cùng vui vẻ. Bây giờ cô trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện không thể như hồi bé nữa. Đó không đơn giản chỉ là chuyện có giữ được ánh hào quang hay không, mà còn là tâm tính và môi trường sống nữa.
Khương Mịch vừa thay đồ vừa thở dài. Được rồi Khương Mịch, bây giờ quan trọng nhất là phải tập trung đóng phim cho tốt!
Lúc Khương Mịch thay xong quần áo bước ra, nhân viên trang điểm đang cúi đầu xem gì đó trên điện thoại, nhìn thấy cô thì mỉm cười đi tới.
"Được rồi, để chị trang điểm cho."
Nhân viên trang điểm dặm phấn lót cho Khương Mịch, tô một chút son môi màu hồng nhàn nhạt, sau đó mới cẩn thận hóa trang các vết thương. Thể loại phim này không phải tìm cách trang điểm cho xinh đẹp mà là làm sao để trông chân thật một chút. Nhân vật của Khương Mịch là nữ sinh nên càng cần trông trẻ trung thanh thuần, quan trọng nhất là bởi vì thường xuyên bị đánh mà trên người xuất hiện những vết thương vụn vặt.
Khương Mịch hơi cúi đầu để nhân viên trang điểm vẽ một vết trầy trên má, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc điện thoại cô ấy để trên bàn. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn hình điện thoại, Khương Mịch sững lại trong giây lát.
Cô gái kia đang đứng trên sân khấu, gương mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo, nổi bật lên ngũ quan hài hòa. Dù hình ảnh trên điện thoại đang dừng lại, nhưng cô gái ấy vẫn mang đến một cảm giác lạnh lùng và bí ẩn, khiến người ta không nhịn được muốn đến gần tìm hiểu.
Tiêu Mộng Vũ.
"Chị ơi, chương trình chị đang xem là..."
"À! Là
, show sống còn tuyển chọn nhóm nhạc đang hot mấy ngày nay đấy." Chị gái trang điểm vừa chăm chú làm việc vừa cười nói: "Chị cũng chỉ rảnh quá nên mới xem, nhưng mà các em gái trong chương trình đều rất xinh đẹp, đặc biệt là cái cô bé trong hình kia kìa, hình như gọi là Tiêu Mộng Vũ. Cô bé này vừa đẹp lại vừa giỏi!"
"Vậy sao?! Sau này chắc nhóm debut sẽ nổi tiếng lắm, có khi cô ấy sẽ được debut thứ hạng cao!"
Khương Mịch cười ngọt ngào đáp lời. Thời gian này là lúc show tuyển chọn lên sóng, cô bận rộn kịch bản với tập luyện nên quên béng đi mất.
"Debut hay không cũng vậy thôi!" Chị gái trang điểm nhún vai: "Ở trong nước làm gì có chỗ cho idol phát triển, cứ ca bài ca đam mê với ước mơ, ra mắt rồi cũng chạy đi đóng phim hết thôi, mà hầu hết cũng chả ra gì."
Khương Mịch cười mà không nói gì, một lần nữa liếc mắt nhìn Tiêu Mộng Vũ trên màn hình một lần nữa.
Chị gái trang điểm nói đúng, nhưng đó là khi idol là người khác. Tiêu Mộng Vũ thì khác, cô ta có thể đánh đâu thắng đó, đạt được sự nổi bật mà không ai có thể đạt được. Cô ta không chỉ đưa địa vị của bản thân lên hàng top trong giới idol, để tên tuổi bay ra khắp các nước khác, mà lúc đóng phim cũng có thể chọn được bộ phim có đầu tư khủng, một bước lên mây.
Ban đầu Khương Mịch không hiểu, nhưng sau này mới biết, đây là thứ được gọi là hào quang nữ chính.
"Xong rồi đấy!" Nhân viên trang điểm đặt cọ xuống, nhìn thành quả của mình thì hài lòng suýt xoa: "Em xinh đẹp thật đấy, so với mấy tiểu hoa lưu lượng bây giờ còn xinh hơn. Chị cứ tưởng mấy nữ diễn viên nhí lúc nhỏ xinh xắn đáng yêu lớn lên đều phá nét hết chứ!"
Khương Mịch mỉm cười ngắm mình trong gương, gật gù. Xem này, cô đúng là nữ phụ phản diện, nhất định phải xinh đẹp một chín một mười với nữ chính, để rồi bị diễm áp không dậy nổi.
Trong gương là một thiếu nữ xinh đẹp trong bộ đồng phục cấp ba. Khuôn mặt nhỏ nhắn mà thanh lệ, đôi mắt xinh đẹp hơi rũ xuống. Trên gò má trắng nhợt và đôi môi phớt hồng có vết thương nho nhỏ, nhưng chính một chút tì vết ấy càng khiến thiếu nữ trở nên mong manh, khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn che chở bảo vệ. Mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa sau đầu, gọn gàng mà sạch sẽ.
"Em cảm ơn chị!"
Khương Mịch lẽ phép cúi đầu với nhân viên trang điểm, sau đó rời khỏi phòng, đi tới khu vực quay phim.
"Mịch Mịch, bên này!"
Lăng Điệp từ xa đã nhìn thấy Khương Mịch, vội vàng vẫy tay với cô. Bên cạnh Lăng Điệp là ba người đàn ông, Khương Mịch không nhìn kĩ cũng lờ mờ đoán biết được thân phận của họ, vì thế lanh lẹ đi tới.
"Mịch Mịch, đây là đạo diễn Dương Thanh Hải, biên kịch Từ Tranh và tiền bối Đới Chí Trạch." Lăng Điệp chỉ vào từng người, giới thiệu. Sau đó, cô quay sang ba người kia, cười nhẹ: "Đây là Khương Mịch, cô bé mà tôi dẫn dắt. Chắc là không cần tôi phải giới thiệu nhiều đâu nhỉ?!"
"Chào đạo diễn Dương, chào biên kịch Tạ, chào tiền bối Đới."
Khương Mịch nhịn cười nhìn Lăng Điệp đang không ngừng nháy mắt với mình, lễ phép chào hỏi.
Dương Thanh Hải là một đạo diễn thiên tài, năm nay mới hơn ba mươi những đã được đặt ngang hàng với rất nhiều đạo diễn nổi tiếng mảng truyền hình. Biên kịch Tạ Tranh chuyên viết kịch bản phim trinh thám, mỗi kịch bản đều được đánh giá cao về mặt logic và ý nghĩa. Còn Đới Chí Trạch thì không cần phải nói, người này là tiền bối nổi tiếng trong giới từng cầm hai cúp Thị đế. Ba người ngồi ở đây đều là bậc lão làng trong giới, tất nhiên Khương Mịch không muốn đắc tội với bọn họ.
"Đây là Tiểu Điềm đúng không? Mới đó đã lớn thế này rồi!"
Đới Chí Trạch là một người có vẻ rất thân thiện, gương mặt cũng chính trực nghiêm túc, cười lên có vẻ rất dịu dàng. Lúc này, hắn đang cười hiền lành mở lời.
Tiểu Điểm là tên gọi nhân vật của Khương Mịch trong , cũng là vai diễn được nhớ đến nhiều nhất của cô.
"Chú cũng từng xem cô bé đóng Tiểu Điềm rồi, rất có linh khí!" Dương Thanh Hải có vẻ hài lòng với tạo hình của Khương Mịch, nhưng vẫn nhắc nhở rất sâu kín: "Bây giờ Tiểu Điềm bé đóng vai Tiểu Điềm lớn, chú hy vọng có thể nhìn thấy được sự tiến bộ của cháu."
"Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức ạ!"
Khương Mịch căng thẳng vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn cắn răng nói.
"Được, giữ khí thế đó, bắt đầu quay phim thôi!" Dương Thanh Hải hô lên: "Cảnh đầu tiên quay đơn giản thôi, quay cảnh cháu và nam chính Tần Thụy và nam thứ Trình Vỹ Lâm gặp nhau lần đầu. Đã đọc kịch bản kĩ chưa!?"
"Dạ rồi ạ!"
Khương Mịch vừa trả lời vừa len lén liếc nhìn Đới Chí Trạch. Hôm nay, cô sẽ đối diễn với diễn viên có thực lực mạnh như tiền bối Đới, nhất định phải vận hai trăm phần trăm công lực để hoàn thành cảnh quay mới được!
"Diễn viên, nhân viên công tác mau vào chỗ!"
Bối cảnh lúc nhân vật Vương Sở Điềm lần đầu xuất hiện là chân cầu thang trong khu tập thể mà cô sinh sống. Tần Thụy lúc này đã bị xếp vào đối tượng tình nghi trong vụ án giết người liên hoàn, vì sự trong sạch của bản thân mà cùng đồng đội cũ là cảnh sát Trình Vỹ Lâm độc lập điều tra vụ án. Một trong số các nạn nhân là giáo viên chủ nhiệm của Vương Sở Điềm, vì vậy hai người đã đến khu tập thể này, gặp được Vương Sở Điềm ở chân cầu thang.
Khương Mịch đeo cặp sách, hít thở sâu hai cái rồi yên lặng chờ đợi đạo diễn Dương.
"Bắt đầu diễn!"
Ngay khi Dương Thanh Hải vừa dứt lời, Khương Mịch vốn dĩ đang căng thẳng đột nhiên rơi vào một trạng thái thả lỏng kỳ lạ. Cả người cô gái nhỏ đột nhiên trở nên thiếu sức sống, mệt mỏi và u ám lạ thường. Khương Mịch lê từng bước chân nặng trịu bước về phía cầu thang.
Tạ Tranh và Dương Thanh Hải vô cùng bất ngờ trước sự thay đổi chóng mắt của Khương Mịch. Tạ Tranh cười nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ vai Dương Thanh Hải:
"Xem ra là một hạt giống không tệ!"
"Còn phải xem đã..."
Dương Thanh Hải cười nhìn vào trong ống kính. Cô bé này diễn khá tốt, nhưng còn phải xem lúc cô bé đối diễn với hai diễn viên thực lực là Đới Chí Trạch và Nhiếp Vinh có còn giữ được trình độ này hay không.
Vào lúc này, Đới Chí Trạch và Nhiếp Vinh từ góc khuất xuất hiện, chặn đường Khương Mịch:
"Chúng ta nói chuyện một chút được không, Vương Sở Điềm?!"
Đến rồi!
Dương Thanh Hải mím môi. Nếu Khương Mịch để hai người này đánh tan hết khí thế, bắt đầu rồi loạn thì sẽ hỏng cả cảnh quay.
Hy vọng cô bé này có thể đối kháng lại năng lực làm chủ cảnh quay của Đới Chí Trạch, ít nhất là đừng để lộ quá nhiều khuyết điểm!