Thời tiết giữa mùa hè không hề dễ chịu một chút nào.
Bây giờ chỉ mới hơn chín giờ sáng, nhiệt độ bên ngoài đã cao đến hơn 35 độ. Mặt đường bê tông bị mặt trời thiêu đốt, lúc này nóng như một cái chảo rán khổng lồ.
Nhiệt độ trong nhà cũng không khá hơn bên ngoài bao nhiêu, nếu không bật điều hòa, có khi con người có thể nóng đến phát điên luôn. Điển hình như Khương Mịch, lúc này cô đang nghĩ mình có phải bị nhiệt độ mùa hè hun cho hư người luôn không.
Khương Mịch đầu bù tóc rối ngồi ở trên giường, lúc này đang cầm một cái gương cầm tay, mắt to trừng mắt nhỏ với ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Đột nhiên, cô quay đầu vớ lấy cái điện thoại ở trên đầu giường. Trên màn hình chờ của điện thoại đang hiển thị ngày giờ.
Ngày 28 tháng 6 năm 20xx.
"Là thật... Người đó không lừa mình..."
Khương Mịch nhỏ giọng lẩm bẩm. Cô ngơ ngác ngồi như thế một lúc, không biết đang nghĩ gì mà vành mắt thoáng chốc ửng hồng. Từng giọt từng giọt nước mắt to như trân châu trượt dài xuống gương mặt thẫn thờ.
"Thật tốt quá!"
Khương Mịch vừa gạt nước mắt vừa nói.
Đột nhiên, chiếc điện thoại trên tay Khương Mịch rung lên, màn hình hiển thị người đang gọi đến là "cô Lăng Điệp".
Khương Mịch nhìn thấy tên người này lại càng muốn khóc. Cô hít hít cái mũi đỏ bừng như mèo con, run rẩy bắt điện thoại. Ngay lập tức, một giọng nữ đầy giận dữ xuyên qua điện thoại truyền thẳng vào tai của cô:
"Khương Mịch! Có phải em bị điên không? Em nói với cô muốn quay lại giới giải trí, cuối cùng lại là muốn tham gia cái show tuyển chọn này, từ bỏ sự nghiệp diễn xuất rộng mở mà đi làm idol hát nhảy sao? Em tỉnh táo lại một chút đi được không Khương Mịch? Từ trước đến nay em đã hát nhảy bao giờ đâu? Sự nghiệp diễn xuất của em xán lạn biết bao nhiêu, tại sao lại đâm đầu vào cái show đó?"
"Cô Lăng Điệp..."
Khương Mịch càng nghe càng không nhịn được, dùng giọng mũi thút thít gọi một tiếng, rốt cuộc vẫn vỡ òa ra. Tiếng khóc tức tưởi đầy đau lòng của cô gái nhỏ khiến Lăng Điệp đang nổi giận đùng đùng sợ ngây người. Cơn giận vốn bốc lên tận đỉnh đầu ngay lập tức biến mất như thể bị một xô nước đá xối trúng đầu, Lăng Điệp lo lắng hoảng hốt nói vào trong điện thoại:
"Mịch Mịch, em khóc đó à? Sao lại khóc rồi? Ai ức hϊếp em?" Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Lăng Điệp có chút không cam lòng dỗ dành: "Nếu là vì cái show đó, nếu em thật sự thích đến vậy, cô sẽ xin cho em một suất, không cần phải uất ức đến như vậy đâu. Mịch Mịch, đừng khóc nữa, thích làm thần tượng thì làm thần tượng, việc gì phải khóc chứ?!"
"Không phải... hức... không phải đâu..."
Khương Mịch khóc đến mức thở không ra hơi, hu hu hức hức một hồi mới nói được mấy chữ, ngược lại càng làm Lăng Điệp hoảng hơn. Hai người lung tung rối loạn một hồi, Khương Mịch mới nói ra được ý định của mình:
"Em không muốn tham gia chương trình tuyển chọn nữa, em muốn đóng phim cơ!"
"Thật sao?"
Lăng Điệp kinh ngạc, có chút không tin tưởng hỏi lại. Lúc đó Khương Mịch khăng khăng muốn tham gia cái show đó, cô khuyên bao nhiêu lần con bé vẫn cứng đầu cứng cổ. Hôm nay Lăng Điệp đến công ty, mới nghe bà chủ nhà mình nói Khương Mịch đến tận phòng Tổng giám đốc đòi phê duyệt tham gia show cho bằng được mới tức giận gọi điện đến. Thế mà cô nhóc này đột nhiên khóc nháo, Lăng Điệp còn tưởng Khương Mịch dùng cách này ép cô đồng ý, nào ngờ lại nói là không muốn nữa?
"Vâng, em không muốn nữa!" Khương Mịch vừa khóc xong, giọng nói vẫn còn âm mũi nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Trước đây là em bướng bỉnh, em không hiểu chuyện, em xin lỗi cô! Em muốn chuyên tâm đóng phim, sau đó giành lấy giải thưởng cao quý nhất!"
Đột nhiên nghe được con nhóc vô lương tâm nhà mình mạnh mẽ nói muốn chinh phục giới giải trí, Lăng Điệp đột nhiên có loại xúc động như thế đứa con gái bướng bỉnh, cứng đầu, không nghe lời nhà mình cuối cùng cũng đã lớn rồi. Cô tất nhiên là rất vui vẻ với suy nghĩ lúc này của Khương Mịch, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy trạng thái của đứa nhỏ có chút không đúng, vì thế cẩn thận hỏi lại:
"Thế sao lúc nãy Mịch Mịch lại khóc?"
"Vì... em mơ thấy ác mộng. Trong mơ mọi người đều bỏ em mà đi hết, không ai cần em nữa, em còn bị rất nhiều người mắng." Khương Mịch mím môi bịa chuyện: "Em sợ lắm!"
"Gì chứ?!" Nghe đến đây, Lăng Điệp không khỏi bật cười: "Mơ thôi mà, làm sao có chuyện đó được, cứ nghĩ lung tung thôi."
Đại khái Lăng Điệp cũng biết rõ tính cách của Công chúa nhỏ nhà mình, thật sự có thể vì một giấc mơ mà ôm gối khóc thút thít cả đêm, vì thế không còn nghi ngờ gì nữa. Lăng Điệp an ủi Khương Mịch mấy câu, sau đó xác định chắc chắn cô nhóc không còn chập mạch muốn đi tham gia show tuyển chọn, lúc này mới yên tâm cúp máy.
Khương Mịch ngồi trên giường, yên tĩnh một lúc mới làm dịu được trái tim đang kích động.
Sống lại như thế này, quả thật là món quà quý giá mà ông trời ban tặng cho cô.
Tên của cô là Khương Mịch, xuất thân là một diễn viên nhí. Lúc nhỏ, cô được một Đạo diễn nhìn trúng, nhờ vai một Công chúa trong bộ phim truyền hình mà nổi lên, trở thành "con gái quốc dân" trong mắt các cô các bác. Sau đó, Khương Mịch liên tục đóng vài nhân vật, từng bước khẳng định khả năng diễn xuất thiên phú của mình. Cô vẫn nhớ bước tiến quan trọng nhất của mình là tham gia bộ điện ảnh - bộ phim đã càn quét khắp các giải thưởng lớn trong nước và tiến thẳng ra chinh phục các Liên hoan phim quốc tế. Khương Mịch vụt sáng thành diễn viên nhí được săn đón nhất từ lúc đó. Nhờ có bộ phim đó, Khương Mịch có cơ hội nhận được vai chính trong bộ phim , từ đó nhận được đề cử cho giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng điện ảnh Kim Phượng, trở thành nữ diễn viên trẻ tuổi nhất nhận được đề cử Ảnh hậu. Sự nghiệp của Khương Mịch ngay từ khi còn nhỏ đã rực rỡ đến mức không một tiểu hoa đán nào sánh bằng, nhưng vào năm mười hai tuổi, Khương Mịch lại vì chuyện gia đình mà lui khỏi giới giải trí, không đóng phim nữa, từ đó biến mất khỏi màn ảnh.
Cô quay lại giới giải trí là vì một người tên là Trần Hạo Lăng. Người này lúc nhỏ từng đóng chung một bộ phim với Khương Mịch, quan hệ rất thân thiết. Tính tình hắn dịu dàng, chu đáo và thường xuyên quan tâm đến cô, điều đó khiến Khương Mịch từ khi còn nhỏ đã vô cùng ái mộ hắn. Trần Hạo Lăng khi đó mười sáu tuổi đóng vai phụ đầu tiên, bây giờ đã vụt sáng thành đỉnh lưu của giới giải trí, sở hữu lượng fans vô cùng khổng lồ. Khương Mịch đã rút khỏi giới, nhưng lúc ở nhà vẫn luôn dõi theo hắn bay cao, nhớ lại khoảng thời gian nhỏ, anh trai dịu dàng nhã nhặn, lớn lên càng đẹp trai tài giỏi, khiến trái tim thiếu nữ của cô đập rộn ràng. Khương Mịch mười tám tuổi như bị trúng tà, đối với Trần Hạo Lăng càng ngày càng giống như fan cuồng, càng ngày càng không nhịn được muốn lại gần hắn. Vì thế, cô liên hệ lại với người đại diện Lăng Điệp, muốn quay lại giới giải trí, cụ thể hơn chính là hướng tới show tuyển chọn.
Trần Hạo Lăng không chỉ là MC của show tuyển tú kia, mà sau khi nhóm nhạc nữ debut sẽ ở dưới trướng công ty của hắn. Khương Mịch vì điều này mà như phát điên nhất định muốn tham gia cho bằng được, thậm chí không thèm quan tâm đến giấc mơ diễn xuất của mình. Cô dường như không phát hiện được bản thân có gì bất thường, chỉ một mực muốn theo đuổi Trần Hạo Lăng.
Ở trong show, Khương Mịch gặp được một cô gái tên là Tiêu Mộng Vũ, mọi sự tình từ đó cũng trở nên phức tạp hơn.
Tiêu Mộng Vũ rất xinh đẹp lại có tài hát nhảy, tính cách thanh cao lạnh lùng, như một đóa hoa hồng trắng kiêu hãnh vươn mình trong bão táp, thu hút mọi ánh nhìn. Trần Hạo Lăng vô cùng chú ý đến cô ta, đối xử với cô ta vô cùng đặc biệt. Nhận thấy điều đó, Khương Mịch giống như một kẻ điên tình, luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho cô ta, nhưng Tiêu Mộng Vũ lại hết lần này đến lần khác hóa nguy thành an, đập tan hết mọi âm mưu quỷ kế của Khương Mịch. Đêm chung kết, Khương Mịch đã dùng mọi thủ đoạn marketing, không ngừng kéo phiếu, nhưng cuối cùng vẫn thua dưới tay Tiêu Mộng Vũ, đứng hạng 2 trong chương trình. Hai người ra mắt trong cùng một nhóm nhạc dự án.
Lúc này, quan hệ giữa hai người càng ngày càng căng thẳng, fans hai nhà cũng thường xuyên cãi nhau om sòm khắp các diễn đàn. Khương Mịch xếp hạng 2, nhưng nhờ có gia thế cao cùng với công ty lớn hậu thuẫn, cô được tư bản đứng sau nhóm push mạnh, đồng thời liên tục chèn ép Tiêu Mộng Vũ. Nhưng cô ta lúc nào cũng có thể từ trong bóng tối thể hiện ánh hào quang rạng ngời, trả lại cho Khương Mịch một vố đau điếng. Tiêu Mộng Vũ là nữ thần của sân khấu, là thần tượng mở ra kỉ nguyên mới của idol, càng ngày càng hot, còn Khương Mịch lại vì những chiêu trò bị lật tẩy mà sớm tiêu sạch sành sanh danh tiếng và hảo cảm tích góp được lúc còn nhỏ. Khương Mịch vì thế mà càng ngày càng điên cuồng, thường xuyên gây náo loạn long trời lở đất, thậm chí dù chưa hết thời gian dự án của nhóm đã muốn dùng thế lực sau lưng mình cấm sóng Tiêu Mộng Vũ. Chính hành động ỷ thế hϊếp người, không có giáo dưỡng này đã khiến ba cô tức giận, rút Khương Mịch ra khỏi nhóm, không cho phép cô tiếp tục gây chuyện trong giới giải trí.
Nhưng Khương Mịch thật sự đã điên rồi. Cô dùng tiền thuê người đến làm nhục Tiêu Mộng Vũ, muốn phát tán ảnh và video nhạy cảm của Tiêu Mộng Vũ lên mạng xã hội. Ai mà ngờ cô ấy lại tương kế tựu kế, không chỉ lợi dụng chuyện này xử lý một thành viên cùng nhóm khác đã nhiều lần hợp tác với Khương Mịch hãm hại mình, mà còn tìm được chứng cứ nộp lên cảnh sát.
Khương Mịch bị bắt. Ba của cô tìm mọi cách cứu cô ra ngoài, muốn đưa cô ra nước ngoài giam lỏng. Nào ngờ, Khương Mịch quả thật không biết hối cải, cô trốn nhà bỏ đi, lái xe muốn đâm chết Tiêu Mộng Vũ, cuối cùng lại tự hại mình, chết đi trong tai nạn xe.
Khi linh hồn ra khỏi cơ thể, Khương Mịch mới có dịp nhìn lại toàn bộ cuộc đời hoang đường của mình. Dường như đến tận lúc này cô mới tỉnh ngộ, chỉ cảm thấy bản thân trước đúng là một người phụ nữ điên cuồng, lại có thể vì một người đàn ông không hề quan tâm tới mình mà làm ra nhiều chuyện không thể chấp nhận được như vậy.
Tại sao lại như thế?!
Cô không muốn sống như thế mà!
Cô vốn dĩ không phải một người ngu muội như thế!
Khương Mịch cảm thấy Khương Mịch trong ký ức và bản thân cô là hai người hoàn toàn khác nhau. Đối với Khương Mịch, diễn xuất là cả cuộc đời của cô, là mục tiêu mà dù rút lui bao nhiêu năm cô vẫn hướng tới. Từ nhỏ cô đã được nuôi dạy rất tốt, những chuyện xấu xa làm hại bao nhiêu người như thế là chuyện cô không làm được, lại còn là vì một người đàn ông.
Người đang sống cuộc đời nực cười đó là Khương Mịch, nhưng dường như cũng không phải cô.
Khương Mịch có cảm giác như bản thân là một con rối, bị người khác dùng dây rối kéo đi, ép buộc cô phải diễn một vở kịch tìm đường chết ngu ngốc, dại dột.
Khi linh hồn lang thang vô định, Khương Mịch gặp được một cô gái kỳ lạ. Cô ấy nói với cô, thế giới này là một cuốn sách, mà Khương Mịch là nhân vật phản diện trong cuốn sách đó, luôn tìm mọi cách để hãm hại nữ chính Tiêu Mộng Vũ, cuối cùng ngược lại trở thành đá kê chân để cô ta không ngừng bước lêи đỉиɦ cao.
Khương Mịch không tin. Cô có cảm xúc, có suy nghĩ, có ước mơ, có nhịp tim, rõ ràng cô là một con người chứ không phải là những dòng chữ vô tri.
Cô gái kỳ lạ đã dẫn cô đi đến một nơi kỳ lạ. Ở đó, Khương Mịch nhìn thấy số phận của mình được một người khác dùng ngòi bút vẽ ra, sau đó gõ thành từng kí tự đăng lên mạng, để hàng vạn người hả hê vui vẻ nhìn cô đâm đầu đi chết, cứ thế kết thúc một cách thật nực cười. Tất cả mọi thứ của cô, sinh ra là để tô điểm cho cuộc sống và thành công của người khác. Mọi hành động của cô đều không phải do bản thân cô kiểm soát. Đến cả tình cảm mà cô tưởng là trân quý, mà cô dùng cả tính mạng để tranh giành cũng chẳng phải của bản thân cô.
Cô gái đó nói với Khương Mịch, cuốn tiểu thuyết đã dần phát triển thành một thế giới hoàn chỉnh, sự thiếu logic trong mạch phát triển của nhân vật chính sẽ khiến thế giới này đi dần đến con đường bị hủy diệt. Nhưng chỉ cần có một nhân vật bức ra khỏi lộ trình của nguyên tác, phá vỡ được sự kiểm soát của nguyên tác, thế giới này sẽ vận hành theo cách mà đáng ra nó nên xảy ra, sẽ không còn chịu sự kiểm soát của tác giả nữa.
Cô ấy nói, nhiệm vụ của cô ấy là phá vỡ sức mạnh của nguyên tác ở những dòng thế giới thiếu logic.
Cô ấy nói, cô ấy có thể giúp Khương Mịch thay đổi số phận thảm thương ngu dại, chỉ cần Khương Mịch đưa thân xác cho cô ấy.
Thế nhưng, Khương Mịch đã từ chối.
"Cho dù số phận của tôi chỉ là một vài dòng chữ, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng thay đổi, cố gắng sống một lần. Nếu như cô thay tôi sống, điều đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì người đó đã chẳng còn là tôi nữa. Chuyện tôi gây ra tôi muốn sự mình sửa sai, điều tôi muốn tôi sẽ tự mình cố gắng đạt được. Đó mới là sống."
Cô gái đó rất kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Khương Mịch:
"Cô chắc không? Nếu lỡ như cô lại bước vào vết xe đổ thì sao? Tạm thời tôi chỉ chắc chắn được sự phát triển của nam nữ chính là thiếu logic. Tôi không chắc nếu bản thân cô sống lại sẽ không phát triển thành một kẻ như thế."
"Nếu có chuyện đó, tôi sẽ lại chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình một lần nữa. Nhưng tôi mong cô có thể tin tôi, nếu tôi là một con người hoàn chỉnh, tôi thật sự sẽ không sống như thế!"
Chỉ vì cô là một nhân vật trong sách mà cô nhất định phải dựa theo quỹ đạo của tác giả mà sống sao?
Người được gọi là tác giả đó cho cô tất cả mọi thứ: Ngoại hình, tài năng, gia thế,... thế nhưng một người như thế chỉ có thể làm nền cho nữ chính.
Bởi vì cô là một nhân vật dưới ngòi bút nên có thể bị bỏ đi bất cứ lúc nào sao?
Khương Mịch rất không phục.
Dường như cô gái vẫn còn chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn bị Khương Mịch thuyết phục.
"Được, tôi sẽ tin cô lần này. Tôi trao cho cô sức mạnh để phá bỏ giới hạn của nguyên tác, từ bây giờ cô sẽ trở thành một con người hoàn chỉnh. Chiều hướng của thế giới này sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa. Nhưng tôi sẽ luôn dõi theo cô, nếu như cô có hành vi bất thường nào, tôi sẽ tự tay xử lý cô, đến lúc đó, kết cục của cô sẽ không đơn giản như bây giờ đâu."
Cô gái kia bay lên không trung. Từ trong khoảng không vô tận xuất hiện những đốm sáng nhỏ chui vào trong đầu Khương Mịch. Ý thức cùa cô mờ đi, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng cô gái lạ nói bên tai:
"Hy vọng cô có thể trân trọng cuộc đời mới của mình, nữ phụ Khương Mịch."
Khương Mịch không thể đáp lại những lời nói đó được, nhưng cô rất muốn hét thật to cho cô gái đó biết: Khương Mịch sẽ sống thật tốt, sẽ chinh phục ước mơ diễn xuất tưởng như đã bị đóng kín của mình.
Từ bây giờ cô sẽ là "Khương Mịch", chứ không phải "nữ phụ Khương Mịch" nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...