Lãnh Dạ Cẩn nhẹ nhàng đáp ứng giúp đỡ phía sau.
Một khi tội ác của Cố Tiền bị vạch trần, chàng sẽ ở trước triều giúp hắn nói một chút.
Bàn bạc vấn đề này xong, hai người tiếp tục uống trà, Cố Việt như nhớ ra cái gì đó mới vỗ vỗ đầu rồi nói
“Ây...! Ta quên mất, vốn dĩ hôm nay đến vương phủ, một là nhờ điện hạ giúp đỡ, hai là thông báo cho người Thời Dương sắp trở về rồi, chắc vài ngày nữa sẽ đến kinh thành.
Không nghĩ tới Thời Dương đi Giang thành vậy mà cũng đã gần ba tháng.
Lần này trở về, không biết hắn sẽ mang bất ngờ gì về cho chúng ta?”
Lãnh Dạ Cẩn gật gật đầu, như là cũng không mấy để ý.
Không để ý không phải là không quan tâm, mà là hắn tính toán thời gian, cũng đoán được Thời Dương sắp về nên không có gì ngạc nhiên mà thôi.
Thời Dương cũng là bằng hữu thân thiết kiêm thủ hạ đắc lực dưới trướng Lãnh Dạ Cẩn.
Người ngoài không biết hắn, chỉ nghĩ Thời Dương chỉ là một thương nhân bình thường.
Quả thật, hắn làm ăn buôn bán khắp nơi, nhưng hắn lại là người nắm giữ mạng lưới tình báo nhanh nhạy nhất, kể cả là Bách Sự các của nữ chính cũng chưa chắc có thể vượt qua được.
Sở dĩ, Bách Sự các có thể ở trong giang hồ xưng bá là tổ chức tình báo lớn nhất là vì những thông tin tình báo mà Thời Dương nắm không truyền ra bên ngoài, nên tổ chức mà nữ chính thành lập mới có thể xưng bá.
Thời Dương lần vừa rồi đi chính là mở rộng tình báo ra phía Nam Đại Tề, cũng tức là ở Giang thành.
Tại sao lúc trước không cài người vào Giang thành, mà bây giờ mới đi là vì phía Nam là nơi đóng quân của Thế Nam quân, mà Thế Nam tướng quân lại phò trợ Tần vương.
Đừng nhìn Tần vương cà lơ phất phơ nhưng thực chất hắn giấu rất sâu, lại còn vô cùng cẩn thận.
Mười người được cài vào làm tai mắt, thì hết chín người đã không có mạng để về.
Vậy nên rất nhiều lần trước đây, đã cử người đến để trở thành tai mắt.
Nhưng không một ai có thể tiến sâu vào nội bộ của Tần vương.
Lần này, Lãnh Dạ Cẩn cử Thời Dương đi, nếu có thể cài được vào thì tốt, không cài được thì cứ toàn thân rút lui.
Mà Thời Dương đi một lần ba tháng, xem ra có thể đem tin tốt về.
Lãnh Dạ Cẩn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ngồi uống trà, rồi ngắm phong cảnh bên ngoài.
........
Bên kia, tại Huyện chủ phủ.
Sở Băng Nghiên đang thảnh thơi đi dạo trong phủ.
Nửa tháng nay, sau khi rời khỏi Yến vương phủ, trở về Huyện chủ phủ, nàng như tràn trề sức sống hơn.
Cũng phải thôi, sao nàng có thể không tràn trề sức sống cho được.
Nàng thoát khỏi nam chính, như vậy có thể tránh xa cốt truyện ban đầu.
Mà tránh xa cốt truyện ban đầu, đồng nghĩa với cái gì?
Đương nhiên là đồng nghĩa với việc có thể tránh khỏi cái chết thảm như với nguyên tác rồi.
Sở Băng Nghiên khỏi phải nói là vui mừng cỡ nào.
Nhưng nàng cũng rất sợ, nam chính không buông tha cho nàng, nên đóng cửa không gặp khách.
Vậy nên bị ngăn cách với bên ngoài.
Cho đến hôm nay, vẫn như mọi ngày, nàng đang thảnh thơi trong phủ thì một hạ nhân chạy tới thông báo
“Huyện chủ, Bát hoàng tử điện hạ đến gặp ngài.”.
Dừng một chút, hạ nhân thông báo lại nói tiếp “Bát hoàng tử điện hạ, không gửi bái thiếp tới, mà là trực tiếp chạy tới.
Huyện chủ có cần nô tỳ phân phó cho hạ nhân trông cửa tiễn người về không?”
Đại Tề bấy giờ phóng khoáng hơn nhiều so với lúc trước, nam nữ gặp nhau là chuyện bình thường.
Nhưng nam tử tới phủ gặp nữ tử là điều rất hay bị người ta bàn tán.
Mặc dù dân phong ở đây cởi mở hơn, nhưng không có nghĩa nam nhân đến phủ gặp nữ nhân là chuyện bình thường.
Sở Băng Nghiên cũng hiểu như vậy nên cũng đồng ý cho người tiễn Bát điện hạ đi.
Nhưng không ngờ, Lãnh Nhất Hạo như âm hồn bất tán, không vào huyện chủ phủ đàng hoàng được liền nhảy tường vào.
Sở Băng Nghiên đang đi dạo ở hoa viên huyện chủ phủ, thì nghe thấy tiếng gọi
Nhìn thấy Sở Băng Nghiên, Lãnh Nhất Hạo niềm nở “Hây, Sở Băng Nghiên, nay ta tới mời cô đi ăn nè.”
Sở Băng Nghiên nghe thấy giọng của Lãnh Nhất Hạo niềm nở pha chút thân thiết, đầu óc liền mụ mị.
Không phải ta cho người đuổi hắn đi rồi sao? Sao bây giờ hắn còn ở đây? Với lại ta và hắn quen nhau rất thân sao? Sao tự nhiên hắn tỏ ra thân thiết với ta để làm gì?
An Nhi đi kế bên Sở Băng Nghiên, nghe thấy giọng của Lãnh Nhất Hạo liền giật mình, rồi bắt đầu nóng giận “Bát điện hạ, không phải người bị tiễn về rồi sao? Sao bây giờ lại nhảy tường vào đây.
Người nói, có phải người đánh chủ ý lên người tiểu thư nhà ta hay không?”
Lãnh Nhất Hạo nghe An Nhi nghi ngờ liền vội vàng phủ nhận “Ta không có ”
An Nhi “Nếu không có người nhảy tường vào làm gì?”
“Thì ai bảo các người chặn ta ở ngoài phủ, không cho ta vào, không có cách khác, ta đành phải nhảy tường vào thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...