Nàng không phải người keo kiệt gì đâu, nhưng ít ra cũng phải đòi lại chút lợi lộc, ai bảo hắn có thái độ không tốt với nàng chứ.
Có lẽ là do trước đây, nguyên chủ cư xử không mấy thân thiện.
Nhưng hắn còn dám ngang nhiên chặn đường nàng.
Không đòi chút lợi lộc, thì không tốt.
“Nếu điều kiện của ngươi không trái với đạo lý luân thường, không làm hại người vô tội ta có thể đồng ý” Lãnh Nhất Hạo ngẫm nghĩ một lát liền trả lời.
Tiền có thể không thể mượn nhưng tuyệt đối không thể làm hại đến người vô tội.
Vị Bát hoàng tử này xem ra tam quan vẫn còn khá lỗi lạc, đúng đắn.
“Yên tâm, ta sẽ không làm những chuyện như vậy”
“Vậy được, ta đồng ý, cô nói đi”
Lãnh Nhất Hạo nghe thấy lời cam đoan của Sở Băng Nghiên liền lập tức đồng ý “Nói đi, là điều kiện gì?”
Sở Băng Nghiên nghe hắn đồng ý liền nở một nụ cười tươi như hoa, khiến tim hắn đập thình thịch.
Sở Băng Nghiên: “Điều kiện thứ nhất, người phải đồng ý với ta, sau khi về thì đến Yến vương phủ, khuyên Yến vương từ nay về sau đừng dây dưa với ta.
Người làm được không?”
Sở Băng Nghiên đề ra yêu cầu làm hắn thấy khó hiểu, sao bây giờ nàng ta không lẽo đẽo đằng sau lục ca của hắn giống như trước nữa mà lại liên tục vạch rõ khoảng cách chứ.
Còn lục ca của hắn nữa, lúc trước không phải ghét nàng ta lắm sao, sao bây giờ cứ dính chặt nàng ta không buông vậy chứ.
Hai người này càng ngày càng khó hiểu, sao lại đổi chỗ cho nhau vậy chứ.
Mặc kệ đi, chuyện quan trọng bây giờ đó chính là mượn tiền, nếu hắn không có tiền trả một bữa ăn, chuyện này mà truyền ra ngoài, thì không phải xấu hổ chết hắn sao.
Lãnh Nhất Hạo “Được, ta đồng ý điều kiện của cô, sau khi về ta sẽ đến Yến vương phủ khuyên lục ca ta từ nay về sau không còn liên hệ gì với cô nữa.
Cô yên tâm, bây giờ có thể cho ta mượn tiền rồi chứ”.
Sở Băng Nghiên nghe hắn đồng ý, vui mừng như mở hội trong lòng, nàng vốn dĩ đã tính trước sau khi đi chơi xong, thì về thẳng huyện chủ phủ.
Nhưng không thể vì thế mà tự tin rằng nam chính sẽ không đến huyện chủ phủ xách nàng về.
Nếu hắn thật sự đến huyện chủ phủ bắt nàng quay về thì cùng lắm nàng làm ầm lên cho mọi người biết hắn muốn bắt nàng đi, thanh danh của nam chính, từ đó cũng bị hủy hoại.
Đến lúc đó, biết bao nhiêu người chặn đường trước cửa, hắn còn dám bắt nàng đi sao.
Nhưng bây giờ có một phương pháp tốt hơn đó là kêu Lãnh Nhất Hạo trở về khuyên lục ca của hắn.
Đệ đệ đã mở miệng ra khuyên, Lãnh Dạ Cẩn chắc hẳn sẽ không đến chỗ nàng nữa đâu.
Sở Băng Nghiên: “Chưa hết, ta đã nói người phải đáp ứng ta hai điều kiện.
Vừa nãy ngươi chỉ mới đáp ứng ta một điều kiện.
Vẫn còn một điều kiện nữa.”
Lãnh Nhất Hạo: ”Còn điều kiện gì thì ngươi mau nói luôn đi, đừng câu giờ nữa”
Bây giờ hắn đang rất vội nha, mau nói để hắn còn lấy tiền nữa chứ.
Sở Băng Nghiên: “Điều kiện thứ hai của ta đó chính là người gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
Sở Băng Nghiên thản nhiên nói ra, Lãnh Nhất Hạo đã theo bản năng phản đối “Không đời nào!!”
Sở Băng Nghiên thấy hắn không đồng ý cũng không vội, dù gì cũng là hắn cầu nàng, chứ có phải nàng cầu hắn đâu, hắn không đồng ý thì thôi, còn về điều kiện lúc nãy, cùng lắm là làm như lúc ban đầu thôi mà, có gì đâu to tát.
Sở Băng Nghiên: “Người không muốn thì thôi, bỏ đi, ta cũng không thể ép người được, Bình Nhi, An Nhi chúng ta đi.”
Lãnh Nhất Hạo thấy ba người vượt qua hắn rời đi, vội vàng cản lại.
Lãnh Nhất Hạo: “Ngươi...ngươi nói điều kiện khác đi.
Điều này không được.
Ta không thể gọi ngươi là tỷ tỷ.”
Sở Băng Nghiên : “Tại sao không được, ta rõ ràng lớn hơn người một tháng, người gọi ta một tiếng là điều rất thường tình, vì sao lại không được?”
Lãnh Nhất Hạo: “Ngươi cũng chỉ hơn ta một tháng, gọi tỷ tỷ gì chứ?”
“Hơn một tháng không phải là hơn sao? Ngày ta mở mắt nhìn thấy mặt trời, người còn đang nằm trong bụng Thục phi kia kìa, người gọi ta một tiếng tỷ tỷ là đúng rồi còn gì”
“Ta...ta không gọi”
“Người không gọi thì thôi, ta cũng không cần thiết phải vì một tiếng tỷ tỷ của người mà không sống được.
Bình Nhi và An Nhi chúng ta mau về thôi, trễ rồi.”
Lãnh Nhất Hạo hoảng thật rồi, Sở Băng Nghiên đi rồi thì ai giúp hắn trả tiền.
Nhưng mà nếu gọi nàng là tỷ tỷ vậy có phải mặt bị vả quá đau không.
Bây giờ nên làm sao đây.
Trong lúc hắn suy nghĩ, Sở Băng Nghiên đã bước qua người hắn đi về phía trước vài bước.
Đúng lúc muốn rẽ trái xuống lầu thì một tiếng gọi vang lên.
“Khoan đã”, Lãnh Nhất Hạo lên tiếng gọi các nàng đứng lại.
Sở Băng Nghiên nghe thấy tiếng gọi thì dừng chân rồi xoay người lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lãnh Nhất Hạo “Người lại muốn gì?”
“Tỷ tỷ”, Lãnh Nhất Hạo nhỏ giọng gọi một tiếng.
Thanh âm của hắn dù nhỏ nhưng vẫn đủ cho các nàng nghe thấy, Sở Băng Nghiên vậy mà lại vờ như không nghe thấy hỏi lại “Bát điện hạ, người vừa nói gì cơ? Ta nghe không rõ? An Nhi, Bình Nhi, hai em có nghe thấy Bát hoàng tử vừa nói gì không?”
An Nhi hiểu ý liền đáp lại “Em không nghe thấy, lúc nãy Bát điện hạ nói gì sao?”
Bình Nhi cũng phụ họa “Em cũng không nghe thấy”
Lãnh Nhất Hạo muốn tức điên “Cô...các người đừng quá đáng!”
Sở Băng Nghiên dường như không nghe được trong lời nói của hắn có sự tức giận, vẫn tiếp tục giả vờ “Điện hạ ta thật sự không nghe thấy gì hết, chắc có lẽ do trúng độc nên các giác quan không được nhạy như lúc đầu, điện hạ có thể lặp lại lần nữa không?”
Lãnh Nhất Hạo “Cô không nghe thấy, nhưng chẳng lẽ thị nữ của cô cũng không nghe thấy, đừng tưởng ta không biết là các người đang nói dối, thị nữ của cô vừa nhìn liền biết là người học võ, các giác quan hẳn là còn nhạy bén hơn so với người bình thường, rõ ràng là các người đang coi ta là đồ ngốc mà lừa ta”
An Nhi “Nô tỳ thật sự không thấy mà, ở dưới lầu ồn quá, nô tỳ không để ý đến lời điện hạ nói, điện hạ đừng đổ oan cho chúng nô tỳ như vậy”
“Ngươi..”, Lãnh Nhất Hạo cơ hồ là tức muốn hộc máu, nhưng không thể làm gì được các nàng.
Sở Băng Nghiên cũng không ép hắn nói lại, chỉ cười nói làm như không có chuyện gì “Nếu điện hạ không còn gì nữa thì chúng ta cáo lui trước, không làm phiền đến điện hạ nữa”
Nói xong rồi nàng quay người tính rời đi, thì tiếng Lãnh Nhất Hạo lại vang lên “Tỷ tỷ”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...