Nữ Phụ Cầm Nhầm Kịch Bản


Bởi vì địa vị cách biệt quá xa nên phàm nhân đều không mấy am hiểu về tu chân giới, trong mắt bọn họ thì đám tu sĩ của thất đại tông môn đều là tiên nhân.

Dù nghe các tiên nhân dùng từ ngữ coi thường khi nói tới thành chủ nhưng bọn họ đều không dám lộ ra cảm xúc gì.Mà nữ đệ tử mặc váy xanh vừa lên tiếng lại càng không thèm để ý.Tổ tiên của thành chủ Bạch Ngọc Thành có lẽ từng là đại năng ở tu chân giới nhưng thành chủ hiện tại chỉ là người bình thường, có thể hắn là đại nhân vật trong mắt phàm nhân nhưng đối với đệ tử nội môn Côn Luân tiên tông thì cũng chẳng có gì đặc biệt.Người dẫn đầu là một vị sư huynh mặc đạo bào màu xanh trắng mặt như quan ngọc, khí chất như tùng trúc, giọng điệu lại ôn hoà nhã nhặn.“Tiểu công tử nhà thành chủ trời sinh đã có Thiên linh căn, trong lần tuyển chọn này rất có thể sẽ được nhận vào tông môn và trở thành sư đệ của chúng ta cũng không chừng.”“Sư huynh nói cũng đúng, chỉ là thành chủ quá mơ tưởng rồi, còn dám nhắc tới Huyền Anh đạo quân.”Nữ đệ tử kia nhẹ giọng cười đáp.


“Đáng tiếc hắn nhất định phải thất vọng thôi, mấy năm trước Huyền Anh đạo quân đã tuyên bố sẽ không thu đồ đệ nữa.”“Phải rồi Lục Cảnh sư huynh, lần này đạo quân sẽ bế quan bao lâu vậy?”Chẳng biết từ lúc nào mà Huyền Anh đạo quân lại bắt đầu ở ẩn trong tông môn không chịu ra ngoài, mấy năm nay chỉ liên tục bế quan.

Hai tháng trước hắn khó khăn lắm mới rời núi để truy sát một con mãng yêu nhưng lại trở về ngay sau đó, rất nhiều đệ tử đều không có cơ hội nhìn mặt hắn lấy một lần.Nên biết Huyền Anh đạo quân mới trăm tuổi đã là Nguyên Anh kỳ, cho nên dung mạo lạnh lùng tuấn mỹ của hắn cũng là hàng hiếm ở tu chân giới khiến rất nhiều nữ tu sinh lòng ái mộ.Trong Côn Luân tiên tông cũng có không ít người si mê hắn nhưng vì tu vi và địa vị của hắn nên bọn họ chỉ dám âm thầm ngưỡng mộ trong lòng.Lục Cảnh là đệ tử thân truyền của Huyền Anh đạo quân, đương nhiên hắn hiểu rõ vì sao sư tôn lại bế quan không chịu ra ngoài, chỉ là điều này không thể để lộ với người khác.Trong lòng hắn thầm than một tiếng nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười ôn hoà, ứng phó qua loa vài câu..


.

.A Lạc vào thành không được bao lâu đã gặp chút rắc rối.

Khi nàng muốn vào khách điếm tá túc mới biết được tiền tệ dùng để giao dịch trong Bạch Ngọc Thành là linh thạch.Một chút bạc trong tay nàng lại chẳng có tác dụng gì ở đây.Nàng không nhụt chí, quyết định ra ngoại thành tìm một nơi để ngủ qua đêm.Khi A Lạc vừa bước chân ra khỏi khách điếm lại tình cờ có một đám người đi vào, đi giữa là một thiếu nữ hơn mười tuổi mặc lăng la tơ lụa, còn có một đám tu sĩ tôi tớ đi theo bảo vệ, vừa nhìn đã biết là tiểu thư xuất thân từ gia tộc nào đó.Người ăn mặc lam lũ như A Lạc đương nhiên chỉ là tiểu nhân vật qua đường, nhưng chẳng hiểu tại sao khi vừa nhìn thấy nàng, hai mắt thiếu nữ kia đột nhiên phát sáng.Thiếu nữ lôi kéo A Lạc, nói là muốn kết bạn với nàng, còn hào phóng bỏ ra linh thạch để bao một phòng cho A Lạc ở lại.Nghĩ tới vùng ngoại thành có nhiều yêu thú nguy hiểm chỉ là phụ, quan trọng là nếu không kịp thời đến tham dự tuyển chọn đệ tử thì sẽ hỏng việc, A Lạc bèn đồng ý ở lại.Theo lời của thiếu nữ thì nàng ta tên là Cố Ngọc Lung, đến từ gia tộc tu chân ở Đông Lâm Quốc.Khi đối phương hỏi lai lịch của mình, A Lạc cũng không giấu diếm mà kể ra thân thế của nguyên chủ.Trên mặt Cố Ngọc Lung nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng thì đã xác định người trước mắt mình chính là nữ phụ quan trọng trong tiểu thuyết Phồn Hoa Tiên Đồ — Ninh Tư.Cố Ngọc Lung không ngờ mình chỉ ngủ một giấc đã xuyên không vào quyển tiểu thuyết do chính mình sáng tác, còn trở thành nhân vật người qua đường chưa từng được nhắc tới tên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui