Nữ Phụ Báo Thù

Editor: trang bubble 

"Lão đại, bây giờ trên tay chúng ta đã có hai mươi lăm cổ phần nhà họ Lý, chính là đáng tiếc, chính là đáng tiếc không đụng vào được cổ phần chỗ lão phu nhân nhà họ Lý."

Thừa dịp thị trường chứng khoán xuống thấp, người đàn ông đã càn quét sạch cổ phần trên tay ba anh em khác của nhà họ Lý. Bây giờ, cổ phần trên tay bọn họ đã ngang bằng với Lý Kiến Nghiệp, có điều vẫn không thể triệu tập đại hội cổ đông, buộc Lý Kiến Nghiệp rơi đài.

"Chuyện còn lại từ từ đi, chúng ta có nhiều thời gian. Trước mắt thừa dịp khi nhà họ Lý hỗn loạn, công ty chúng ta cũng phải cố gắng phát triển nghiệp vụ một chút. Chỗ nhà họ Lý bận rộn như vậy, có vài nghiệp vụ cũng cần chúng ta đồng hành giúp đỡ mới đúng." Trương Hạo Đình đã đợi nhiều năm như vậy, đương nhiên không ngại tiếp tục chờ đợi, anh luôn rất có kiên nhẫn đối với buôn bán.

"Lão đại, chúng tôi đã sớm dặn dò phía dưới việc này, chúng ta cực khổ lâu như vậy cũng đến lúc phải thu hoạch kết quả. Lại nói, nếu như không phải là bây giờ Lý Kiến Nghiệp bị nhốt lại, công ty trong tay chúng ta cũng sẽ không có nhiều cơ hội như vậy." Ở thương trường hiếm thấy đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng chuyện đánh kẻ sa cơ ở trên thương trường lại là thứ không hiếm thấy.

"Lý Như Tuyết vậy mà cũng bị gạt như vậy. Người kia đã chạy trốn, cô ta bị dẫn về chỗ Lý Bách Niên. Suy nghĩ một chút những người của nhà họ Lý đó, không biết hiện tại những kia người sẽ đối với cô ta như thế nào?" Tan giờ học trở lại, sau khi hai người dùng cơm tối, Trương Hạo Đình mới báo tin tức lấy được từ chỗ nhà họ Lý cho Lý Mạn Dao.

"Cũng biết em sẽ xúc động như vậy, mới cố ý dùng xong cơm tối mới nói với em. Đây kêu là mua dây buộc mình." Đối với bi kịch của Lý Như Tuyết, người đàn ông cũng không lộ vẻ xúc động nào. Từ đầu chí cuối, anh cũng không làm gì đối với chuyện Lý Như Tuyết, tuy nói cuối cùng anh lấy được ích lợi, nhưng dù cho anh không ra tay, sau lưng Lý Như Tuyết vẫn có vài con sói nhìn chằm chằm. Lại nói, đây đều là Nhân Quả, nếu không phải là trước kia Lý Vạn Sơn làm ra những chuyện này, cũng sẽ không khiến cháu gái mình thương yêu nhất rơi xuống kết quả như vậy. 

"Không ngờ sau đó cô ta sẽ như vậy! Có điều những chuyện này đã không có quan hệ với chúng ta. Em đã không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lý. Lý Như Tuyết, người của nhà họ Lý xảy ra cái gì thì có quan hệ gì với chúng ta." Sống lại tới nay, Mạn Dao vẫn cho là oán hận của mình đối với Lý Như Tuyết vĩnh viễn sẽ không loại trừ. Nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôm nay khi nghe cảnh ngộ Lý Như Tuyết, cũng không có hả hê như trong tưởng tượng của mình, mà là một loại hờ hững của việc không liên quan đến mình.

Có lẽ từ trong nháy mắt anh không có qua lại với Lý Như Tuyết kia, hướng đi giữa bọn họ cũng đã là đường thẳng song song của từng người. Hôm nay, cô đã có cuộc sống hoàn toàn mới thuộc về mình. Cô muốn làm chính là làm sao làm tốt chính mình ở trong cuộc sống này, mà không phải mãi đắm chìm trong khổ sở đời trước. Nhà họ Lý, Lý Như Tuyết gì đó lại có quan hệ gì với cô.

"Hạo Đình, ngày mai chúng ta cùng đi thăm bác gái có được hay không? Mấy ngày này, anh bận rộn chuyện của công ty, bác gái rất nhớ anh."


"Đi thăm mẹ, cũng tốt. Anh cũng đã vài ngày này không gặp bà rồi, cũng may mà có em ở cùng với mẹ. Mẹ đấy à, kể từ sau khi có em ở cùng với, thì bắt đầu bỏ con trai như anh vào vị thứ hai rồi. Ngẫm lại một chút loại đối xử khác biệt này, một đứa con trai như anh cũng muốn ghen ghét." Người đàn ông thấy Mạn Dao không tiếp tục hỏi thăm chuyện Lý Như Tuyết, cũng bèn bắt đầu nói đến những thứ khác.

"Được rồi, em phải đi đọc sách rồi, bài thi hôm nay còn chưa làm xong đấy." Năm nay đã lớp mười hai, còn có vài tháng sẽ sắp thi tốt nghiệp trung học. Cho dù có trí nhớ của đời trước, đời này, Mạn Dao cũng không có phớt lờ đối với chuyện đi học. Cô đã chọn trúng trường cao đẳng, mặc dù phong tục người địa phương tương đối thấp, nhưng cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Mạn Dao hi vọng có thể bằng vào bản lĩnh của mình thi đậu chuyên ngành mà mình thầm thích, mà không phải là một chút thủ đoạn khác.

"Anh đi cùng em, còn có chút tài liệu phải xử lý."Hạo Đình cũng thấy sự cố gắng của Mạn Dao ở trong mắt, đây cũng là đôi lời mỗi ngày anh cố ý nói với đối phương vào lúc ăn cơm, chính là hi vọng đối phương có thể tạm thời nghỉ ngơi. Thân là người đàn ông của cô tuy nói thương cô gắng sức, nhưng anh cũng hiểu sự kiêu ngạo của đối phương, chỉ có thể yên lặng chăm sóc cô trong cuộc sống riêng tư. 

Bắt đầu kể từ lên cấp III, người giúp việc vốn ở nhà cũ đã đến nhà bọn họ giúp đỡ, điều trị thân thể cho Mạn Dao. Mà trước mắt còn cách sinh nhật Mạn Dao gần hai tháng, có một số việc cũng nên chính thức nâng lên chương trình. Nghĩ đến từng chuyện mình đã đã đồng ý, nhìn Mạn Dao vùi đầu khổ học về phía sách vở ở đối diện, nụ cười của người đàn ông càng ngày càng dịu dàng.

"Hạo Đình, chuyện này giao cho mẹ là được. Mẹ mong nhiều năm như vậy rốt cuộc trông được một ngày như thế. Mạn Dao là một đứa bé ngoan, mẹ rất hi vọng, cũng luôn đợi các con nói chuyện này. Nhà họ Trương chúng ta đã bao nhiêu người dập tắt tin mừng, cũng đến lúc phải náo nhiệt thật tốt một chút rồi." Mẹ Trương nghe được đứa con trai nhà mình nhắc tới muốn bà sắp xếp việc kết hôn với Mạn Dao, đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo đó là mừng như điên, không có bất kỳ chần chờ nào, liền đồng ý ngay.

"Mẹ, mẹ cũng biết, hiện tại Mạn Dao đang bận chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, con không hy vọng những chuyện này làm phiền cô ấy. Chuyện có liên quan tới cô ấy, có thể đợi đến sau khi thi tốt nghiệp trung học chấm dứt lại đi làm, còn lại một chút chuyện giai đoạn trước có lẽ phải làm phiền mẹ nhiều rồi." Hôn lễ nhà người có tiền như bọn họ cũng rất phức tạp, đặc biệt là như nhà họ Trương bọn họ, trừ hôn lễ kiểu tây phương như thường ra, còn có một vài nghi thức thuộc về gia tộc bọn họ phải cử hành.

"Mẹ đã nói bao nhiêu lần với đứa bé Mạn Dao kia. Con bé hoàn toàn không cần cố gắng như vậy, nhìn trúng chuyên ngành nào, trường nào, nói với con một tiếng là được rồi, nhất định vùi đầu khổ học. Mấy ngày này, mẹ thấy khuôn mặt con bé vốn là mượt mà, cũng càng ngày càng nhọn. Vì để cho đứa bé này có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút, mẹ cố ý bảo con bé đi đến nơi này thăm mẹ, lại để cho người ta bồi bổ thân thể cho con bé." Mẹ Trương nghĩ tới hôm nay thấy Mạn Dao mệt mỏi không che giấu được, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần đau lòng và oán giận.

"Mẹ, mẹ cũng biết rõ sự kiên trì cô ấy, người thân như chúng ta duy nhất có thể làm chính là yên lặng để cô ấy cố gắng ở sau lưng, có lẽ còn hơn một tháng nữa thì cũng thi xong rồi." Trong khoảng thời gian này, Hạo Đình biết chuyện Mạn Dao không chỉ bận rộn trên phương diện học tập, còn có trên nghiệp vụ công ty dưới danh nghĩa của cô. 

Có lúc, anh thật nghi ngờ có phải là Mạn Dao có bản lĩnh biết trước hay không? Cô cạy người đi ra từ chỗ của mình, lại có kỹ thuật như vậy, thời gian mới mấy năm, thành tích mà công ty của Mạn Dao làm ra đã kinh hoàng đến toàn bộ ngành IT, không biết bao nhiêu công ty âm thầm ảo não, trước kia bỏ lỡ một cái Tụ Bảo Bồn như vậy.

Trong đầu Hạo Đình hiện lên từ lần đầu tiên Mạn Dao đưa ý kiến cho anh đến công ty trước mắt, có lẽ là đã sớm rễ tình căn đâm sâu vào, ký ức mấy năm trước bây giờ nghĩ lại cũng rõ mồn một trước mắt. Mỗi một chi tiết nhỏ, từng đối thoại đều khắc sâu ở trong lòng, cũng là như thế, anh mới sẽ nghĩ tới khả năng thoạt nhìn hoàn toàn là ý nghĩ kỳ dị. 


Anh là một người chủ nghĩa duy vật, anh vốn hoàn toàn khịt mũi coi thường những lời nói kia. Bây giờ nhìn lại cũng là chân tướng có khả năng nhất là, 0di33xn0dafnl330fys0doon cũng trừ là nguyên nhân này, nếu không thì làm sao giải thích những chuyện đã xảy ra kia. Trước đây rất lâu, anh đã từng rất tự tin mà nói, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ biết được chân tướng muốn biết từ trong miệng đối phương, nhưng hôm nay có phải là mình phải điều tra lại lần nữa. 

Ở phòng bếp bên kia, Mạn Dao không biết Hạo Đình lại mơ hồ đoán được bí mật chỗ sâu nhất của mình, cũng không phải là cô chậm lụt, chỉ là loại chuyện như vậy nào sẽ có người tin tưởng. Có điều, cho dù biết rõ đối phương đã biết những thứ này cũng không tính là gì. 

"Chuyện của công ty đã xử lý thỏa đáng rồi hả?" Trở về trên xe, Hạo Đình nhìn Mạn Dao sau khi đi ra từ chỗ mẹ, trong mắt mệt mỏi, quan tâm mở miệng nói. Mới vừa rồi, cô nhận được một cú điện thoại vào lúc ăn cơm, sau đó tuy ngoài mặt không có gì, nhưng lại không gạt được ánh mắt của Hạo Đình. Cú điện thoại kia tuyệt đối nói một số chuyện.

"Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là công ty xuất hiện gián điệp thôi. Em sớm đã đoán được loại chuyện như vậy. Anh cũng biết, công ty IT chúng em chú trọng nhất chính là nghiên cứu phát triển, kể từ sau khi chúng em đẩy ra kỹ thuật đầu tiên, đã có người đỏ mắt. Nếu không đào được nhân tài, dĩ nhiên là nghĩ ra chút bàng môn tà đạo rồi." Ngoài miệng nói nhẹ nhõm, nhưng chuyện trên thực tế còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với Mạn Dao nói. Nếu như không phải là cũng đã dự phòng việc này ngay từ lúc trước đây thật lâu, cũng luôn không buông lỏng cảnh giác trên việc này, nếu không thì thành quả mới nhất mà bọn họ nghiên cứu ra thật sự sẽ vô cớ làm lợi cho cho những người khác.

Lúc đời trước, công ty Trương Hạo Đình đã từng xuất hiện những chuyện này, khi đó cô không biết rõ lắm, chỉ là nghe được đối phương nhắc sơ qua. Đời này, lúc ban đầu công ty của mình thành lập, Mạn Dao cũng đã phòng bị cẩn thận hơn, bây giờ thật sự phải may mắn lúc đầu nghĩ tới cái này.

"Gián điệp thương mại, thật là xấu xa." Hạo Đình đưa tay để Mạn Dao dựa vào trong ngực của anh, không để cho đối phương thấy được lạnh lẽo trong mắt anh. Gián điệp thương mại, loại thủ đoạn này thật sự là không tránh được, ngay cả anh cũng từng nghĩ tới ý nghĩ này ở công ty đối thủ. Chỉ là loại thủ đoạn này bị dùng đến trên người của Mạn Dao, anh vẫn là không nén được sự tức giận, còn đau đớn hơn so với có người mưu toan mình. 

Hạo Đình rất rõ con người Mạn Dao, cô không có quá nhiều dã tâm, công ty dưới danh nghĩa của cô phát triển cũng vững vàng, nhưng chính là như vậy vẫn bị người có lòng nhìn chòng chọc lên. Xem ra anh cũng phải làm chút việc, để những người đó biết có chuyện là không thể làm.

"Lão gia, tiểu thư đã dùng cơm rồi." Lúc xuống lầu, má Lý thấy Lý Bách Niên ở bên trong phòng khách, âm thầm thở dài. 

"Con bé vẫn như cũ?" Lý Bách Niên vừa nhìn thấy vẻ mặt má Lý, hừ lạnh một tiếng. Trước mắt, Lý Như Tuyết không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào đã thành cái đinh trong mắt Lý Bách Niên. Mỗi lần chỉ cần thấy cô, bèn nhớ lại mình bỏ lỡ cái gì, liền không áp chế được tức giận trong ngực.

Vì trái tim mình, Lý Như Tuyết này tốt nhất biến mất ở trong tầm mắt của ông. Nghĩ đến ngày đó lúc hỏi thăm với anh em nhà họ Lý dưới danh nghĩa của Lý Như Tuyết còn dư lại bao nhiêu di sản, nét mặt hai chị em, Lý Bách Niên càng ngày càng căm hận. Hai chị em này làm tính toán thật là rất hay, thấy lợi nhuận phát rồ, bèn muốn nuốt trọn tài sản còn dư lại. Lý Bách Niên, ông tuyệt đối không cho phép chuyện này, ông đã tổn thất quá nhiều, tất cả còn dư lại đều là của ông, dù kẻ nào cũng không thể chia sẻ.


"Lão gia, hôm nay Vương tiên sinh cũng tới xem qua tiểu thư, chỉ là tiểu thư không có bất kỳ phản ứng nào." Má Lý nghĩ đến Vương tiên sinh mà từ trước đến nay bà chưa từng gặp đó, xem ra ý lão gia là muốn gả tiểu thư cho Vương tiên sinh đó. Nhưng, bây giờ bộ dáng tiểu thư như vậy, Vương tiên sinh đó thật sự sẽ đối tốt với tiểu thư ư? Má Lý rất là nghi ngờ. 

Lại nói, ở trong nhà họ Lý này, thật sự quan tâm Lý Như Tuyết cũng là người giúp việc mà cô chưa từng để ở trong mắt. Có điều bà cũng chỉ là một người giúp việc, những chuyện này không phải bà có thể làm chủ. Bà có thể làm duy nhất vào lúc này là chăm sóc tỉ mỉ cuộc sống áo cơm thường ngày của cô mà thôi.

Lý Bách Niên cũng không để ý Vương tiên sinh này sẽ đối xử với Lý Như Tuyết như thế nào, chỉ cần bọn họ kết hôn, tất cả sẽ đều thuộc về chỗ này của ông. Về phần sau khi kết hôn xảy ra cái gì, vậy lại có quan hệ gì với ông.

"Như Tuyết, kết hôn, không thể nào, tôi không đồng ý. Hai chúng tôi tuyệt đối không đồng ý chuyện kết hôn này. Tình huống này của con bé làm sao có thể kết hôn, ông đừng mơ tưởng đánh chủ ý tới trên người của Như Tuyết." Lúc đầu Lý Ngọc Nhu vẫn còn đang nghi ngờ tại sao Lý Bách Niên lại đột nhiên gọi điện thoại cho chị em bọn họ, nhưng hôm nay nghe được tính toán của Lý Bách Niên, trực tiếp mở miệng từ chối.

Lý Bách Niên này lại có ý nghĩ này, những tài sản kia là của chị em bọn họ. Tình huống của Lý Như Tuyết như thế đời này không cần kết hôn là được rồi, nhà họ Lý bọn họ cũng không phải là không nuôi nổi một con bé như vậy.

"Như Tuyết là cháu gái của tôi, về mặt pháp luật tôi mới là người giám hộ của con bé. Chuyện của con bé cũng chỉ có một người giám hộ như tôi đây mới có thể xử lý. Mà hôm nay cũng chỉ là thông báo tin tức này cho các người, về phần thái độ của các người không có bất kỳ quan hệ nào với tôi. Mặt khác, tôi đã tính toán rõ ràng tài sản dưới danh nghĩa của Như Tuyết, nếu như hai người giám hộ như các người làm chuyện gì đối với mấy tài sản này, tôi không ngại đến trên tòa án tìm một công bằng cho Như Tuyết. Mà các người lại phải biết, nếu như đến trên tòa án có thể tôi không chắc sẽ nói ra gì đó, vậy chắc là hai vị Lý tiểu thư không muốn nhìn thấy việc như thế."

Lý Bách Niên chỉ là cười lạnh một cái đối với lời Lý Ngọc Nhu nói, hoàn toàn không coi là chuyện to tát. Lần này, ông thật là làm xong tất cả chuẩn bị, nếu nói bản thân Lý Như Tuyết nổi điên lần này, ngược lại làm lợi cho ông. Nếu không phải là chỗ Lý Như Tuyết xảy ra chuyện gì, mình cũng không thể cứ như vậy mà tuỳ cơ ứng biến (tuỳ tình hình mà giải quyết). Mà lúc đầu những người khác của nhà họ Lý tính toán nhỏ nhặt của riêng mình, sau đó Lý Vạn Sơn vừa bệnh nặng, từ đầu tới cuối không có ai nhắc tới vấn đề giám hộ Lý Như Tuyết, mà người giám hộ cô vẫn luôn ở chỗ Lý Bách Niên.

"Chú Lý, đừng nói những lời tổn thương hòa thuận này, chúng ta đều vì tốt cho con bé Như Tuyết này, Vương tiên sinh này cũng vừa mới quen Như Tuyết. Đứa bé Như Tuyết này đã bị lừa một lần, lúc này nhất định phải cẩn thận gấp bội, tuyệt đối không thể lại xảy ra sự cố gì. Cháu thấy Vương tiên sinh này vẫn là đang suy tính một chút, trước hết để cho hai đứa bé chung đụng một lúc. Có lẽ qua đợt bệnh của Như Tuyết là tốt rồi, đến lúc đó hỏi ý của đứa, không phải tất cả đều vui vẻ, chúng ta cũng thuận tiện song hỉ lâm môn. Chú Lý, chú xem có được hay không?" Ý trong câu nói của Lý Ngọc Lam chính là kéo dài một chút, mới vừa rồi Lý Bách Niên đã nói rất rõ ràng, bọn họ không có lập trường đi ngăn cản chuyện việc kết hôn này, cũng chỉ có thể hi vọng khiến chuyện việc kết hôn này tạm thời kéo dài thêm. Bọn họ cũng thuận tiện nghĩ biện pháp xử lý cái phiền phức này. 

Lý Bách Niên đã sớm biết so với chị cả Lý Ngọc Nhu, nhị tiểu thư nhà họ Lý này mới thật sự là khó đối phó, chuyện này cần chính là giải quyết nhanh chóng, càng chậm lại là không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với ông, tự nhiên sẽ không đồng ý chuyện này. Gặp trắc trở  ở chỗ Lý Bách Niên, sau khi hai chị em rời khỏi nhà Lý Bách Niên, ngay cả Lý Ngọc Lam luôn luôn bình tĩnh cũng không nén được tức giận, đạp một phát về phía xe.

"Chị cả, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nếu như con bé kia kết hôn, vậy coi như sẽ làm lợi cho con cáo già Lý Bách Niên kia." Đối mặt chuyện này, trong lúc nhất thời Lý Ngọc Lam cũng không có biện pháp. Nếu như đối phương sử dụng ám chiêu gì cũng không tính là gì, nhưng bây giờ đối phương lại là quang minh chính đại tính toán bọn họ, lợi dụng chỗ sơ hở của di chúc của cha lúc trước để tính toán. Nếu như sớm biết là như thế này, còn không bằng trước kia sửa đổi quyền giám hộ là tốt rồi. 

"Sợ cái gì, không phải muốn kết hôn à, chúng ta sẽ để cho nó kết hôn. Nếu người giám hộ con bé kia là Lý Bách Niên không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lý chúng ta, tài sản của nó cũng thuộc về nhà họ Lý chúng ta. Một xu một hào cũng đừng hòng cướp đi từ trong tay chúng ta." 


Lý Ngọc Nhu nói tới chỗ này, quyết tâm trong lòng, cho tới nay tài sản dưới danh nghĩa Lý Như Tuyết cũng bị bà xem thành vật sở hữu của mình, nhưng đầu tiên là bị lừa ném đi cổ phần giống như là kẻ ngu, còn dư lại biệt thự và tiền gửi ngân hàng tự nhiên sẽ không hời cho người khác. Có điều muốn làm chuyện này, Lý Ngọc Nhu cũng biết một mình mình không cách nào chống chọi với Lý Bách Niên. Cô em gái này có rất nhiều quan hệ sau lưng, lúc này cũng phải kéo đứa em gái này xuống nước mới được.

"Chị là muốn?" Mới vừa rồi, Lý Bách Niên đã nói hết uy hiếp ra ngoài, Lý Ngọc Lam ngược lại không ngờ chị mình còn làm tính toán đó. Có lẽ chị ấy đúng, trước tiên lấy những thứ này vào trong tay mới là quan trọng nhất, về phần những thứ khác, chuyện trên luật pháp hãy để cho người hiểu luật pháp đến xử lý. Hai chị em rất mau đã đạt thành nhận thức chung, kế tiếp dĩ nhiên là lúc chia của. Hai chị em tranh chấp đối với việc này thật lâu, thiếu chút nữa trước khi sập bàn rốt cuộc xác định rõ phần mức.

Sau khi Lý Bách Niên báo cho chị em nhà họ Lý, bèn bắt đầu vội vàng tổ chức chuyện kết hôn. Tuy bộ dáng Lý Như Tuyết như vậy, nhưng Lý Bách Niên vẫn chuẩn bị tiệc rượu thân bằng lớn, làm như vậy chính là muốn có nhiều nhân chứng hơn để chứng minh, tương lai lúc giằng co với chị em nhà họ Lý, cũng có thể nhiều thêm chút lợi thế. Đối với bản thân sắp kết hôn, chỗ Lý Như Tuyết hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, vị Vương tiên sinh kia cũng biết thân phận của mình, đi tới phòng của Lý Như Tuyết cũng chỉ ở một bên bận rộn chuyện của mình.

"Kiến Nghiệp, lão cáo già Lý Bách Niên kia gây ra chuyện này, đó lại là tài sản của nhà họ Lý chúng ta, không thể để hời cho người ngoài." Khi Lý Kiến Nghiệp nhận được thiếp mời của Lý Bách Niên, đầu tiên là sửng sốt tiếp đó đã đoán được đối phương muốn làm những gì, căm hận xé thiếp mời thành hai nửa.

"Hiện tại phải buồn rầu không phải là chúng ta, mà là những người khác. Dựa theo tính tính tình hai đứa em gái kia của tôi chắc là sẽ không vô cớ làm lợi cho Lý Bách Niên, phải biết muốn cướp đồ ăn từ trong miệng chị cả của tôi, thế nào cũng phải rơi xuống một miếng thịt. Chúng ta vẫn là ngồi yên xem hổ đấu, trước đó bọn họ hợp lại tính toán tôi, hiện tại cũng là lúc bọn họ phải trả lại một chút."

Mấy ngày nay xu thế cổ phiếu Lý thị rốt cuộc vững vàng lại, Lý Kiến Nghiệp mới hơi thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp lại truyền tới mấy tin tức xấu. Mấy khách hàng lớn của công ty mình lại bị những công ty khác đào góc tường. Rốt cuộc những thứ này là chuyện khi nào? Ông tức giận mắng về phía những người phụ trách kia, vừa tự mình liên lạc với những khách hàng này, nhưng cuối cùng lại không cứu vãn được gì cả. Sau khi trải qua những đả kích này, Lý Kiến Nghiệp cần nhất chính là tiền bạc. Nếu là trước kia những biệt thự và tiền gửi trong ngân hàng dưới danh nghĩa kia của Lý Như Tuyết, tuy nói là con số không nhỏ, nhưng nắm giữ xí nghiệp lớn như vậy, ông cũng sẽ không tính toán chi li những thứ này. Có điều, hôm nay không giống ngày xưa, những tiền bạc kia vốn là bàng quang vào lúc này cũng trở nên quan trọng.

Lần trước là những người này hùn vốn muốn tính toán mình, lần này ông đúng là có thể chờ hai bên đấu đến lúc lưới rách cá chết, giành được thứ ông muốn từ bên trong. "Kiến Nghiệp, tôi không hiểu chuyện của công ty, chỉ là đứa bé Tĩnh Xu này ông cũng phải khuyên một chút. Kể từ người của nhà họ Lâm lật lọng, *d&d#[email protected]^d tuy ngoài mặt Tĩnh Xu không nói gì, nhưng trên thực tế cũng bị kích thích rất lớn. Ông cũng biết, Tĩnh Xu nó luôn luôn kiêu ngạo, làm sao chịu được bị từ chối như vậy. Tôi đây làm mẹ đã nói với con bé rất nhiều lần, nhưng không có hiệu quả gì. Thời gian trước, ông bận rộn chuyện của công ty, tôi cũng không hy vọng dùng một số chuyện này tới phiền ông." Vợ của Lý Kiến Nghiệp rất là lo lắng đối với biến hóa của Tĩnh Xu trong khoảng thời gian này.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Tĩnh Xu một chút, một lát bà gọi điện thoại cho Tĩnh Xu, bảo con bé đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Lý Kiến Nghiệp gật đầu một cái, không quá để ý việc này. Phụ nữ chính là nhìn chút này chuyện quá sâu, mất đi nhà họ Lâm, con gái của Lý Kiến Nghiệp ông còn có thể chọn lựa những nhà khác, những thứ này lại coi là cái gì.

"Tĩnh Xu, con có biết hành động gần đây của con khiến cha rất thất vọng, cũng làm cho mẹ con lo lắng hay không? Con là đại tiểu thư của nhà họ Lý chúng ta, đấy là nhà họ Lâm không có phúc, con cần phải làm là biểu hiện mình ưu tú, cha đương nhiên sẽ chọn lựa ra cho con người càng tốt hơn người nhà họ Lâm." Sau ba tiếng, Lý Kiến Nghiệp thấy Lý Tĩnh Xu đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy cô không cách nào che giấu mệt mỏi, giọng của Lý Kiến Nghiệp trầm thấp xuống. Đối với những lời này của cha, Tĩnh Xu hơi thấp đầu xuống, nhếch miệng lên một nụ cười lạnh lùng.

Cha nói nhẹ nhõm, nhưng không biết bọn con cháu này hoàn toàn bị Lý Như Tuyết làm hỏng, vốn là chia tay cũng không tính là gì chỉ là tổn thương tự ái của cô. Y theo tự ái của cô, cho dù chia tay cũng là mình bỏ những người khác, mà không phải như bây giờ bị những người khác bỏ. Nhưng từng hình ảnh xảy ra từ sau chia tay, Tĩnh Xu cũng phát hiện khác biệt trong đó so với người bận rộn công chuyện, thái độ của những người bình thường chơi rất thân kia cũng bắt đầu xảy ra thay đổi về phía cô. Trước kia, cả vòng đều lấy cô làm trung tâm, cho dù cô có một lúc không ở trong nước, cũng không thay đổi điểm này.

Nhưng hôm nay đã có người thay thế địa vị của cô, những kẻ kia vốn là người a dua nịnh hót với cô đã bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ về phía cô ở sau lưng, đừng thấy những thứ này chỉ là chuyện giữa một vài thiên kim tiểu thư, trên thực tế cũng là cái nhìn đối với nhà họ Lý của những người lớn sau lưng của bọn họ.

Từ lúc sinh ra, Lý Tĩnh Xu đã được người ta nói là Phượng Hoàng của nhà họ Lý, là kiêu ngạo của nhà họ Lý, cô cũng vì nhà họ Lý mà tự hào. Vậy mà hôm nay, việc này làm cho nhà họ Lý mà cô tự hào lại là trở thành gánh nặng của cô. Loại đả kích này dao động niềm tin của cô cho tới nay. Đây mới là nguyên nhân làm cho cô chán chường. Mà đối mặt với những người khác, bao gồm cha mẹ, cô cũng không nói ra những lời trong lòng này. Cha mẹ đã gặp phải áp lực quá lớn, những thứ này trừ khiến bọn họ càng ngày càng phiền não, lại có tác dụng gì khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận