Nữ Phụ Báo Thù

"Lý Mạn Dao, thì ra là em học ở trong ngôi trường này, muốn ăn gì? Mấy món này là món ăn đặc sắc ở nơi này của chúng ta, mùi vị đều rất ngon, nếu em không có ăn kiêng gì đó, không bằng nếm thử một vài món này."

Dương Quang thấy Mạn Dao, trên mặt nâng lên một nụ cười rực rỡ thật to, đi nhanh mấy bước nghênh đón trước mặt Mạn Dao và Tử Tô.

"Mạn Dao, cậu biết người này?" Lâm Tử Tô nhận lấy thực đơn trong tay Dương Quang, tự động chọn hai món ăn yêu thích.

"Được rồi, các em đi trước, anh thúc giục phòng bếp một chút, để bọn họ làm trước cho các em." Dương Quang nghe được Tử Tô chọn được hai tên món ăn, trả lời một tiếng, sắp xếp hai người Mạn Dao đến một vị trí trong góc yên tĩnh, lại đi làm những chuyện khác.

"Một thời gian trước, trong lúc vô tình tớ gặp phải anh ấy, con người anh ấy rất thú vị, chỉ là không ngờ anh lại dám làm việc ở chỗ này. Lần đó là lúc tớ và Âu Dương Vũ chính thức nói rõ ràng......"

Mạn Dao nói đến quá trình gặp gỡ Dương Quang với Tử Tô, "Ah, không ngờ người đẹp núi băng của chúng ta cũng là lần đầu tiên chủ động nhắc tới một nam sinh, cậu nói nếu để cho mấy người theo đuổi kia biết việc này, đoán chừng anh chàng mới nãy kia rất khó đặt chân ở trong trường học của chúng ta."

Sau khi Tử Tô gắp một miếng đồ ăn, trêu chọc Mạn Dao đối diện một chút. "Cậu đừng nói lung tung, cậu cũng biết tớ đã có bạn trai, nếu như để cho anh ấy nghe được những lời này sẽ bị anh ấy hiểu lầm."


Lần đầu tiên Mạn Dao thừa nhận cô có bạn trai ngay trước mặt Tử Tô, một câu nói đột ngột này khiến cho chiếc đũa của Tử Tô trực tiếp ngừng ở nơi đó, món ăn trong chiếc đũa lập tức rơi bộp trên bàn. 

"Lúc nào thì cậu đồng ý Trương Đổng đó, không trách được mấy ngày nay cậu hoa đào đầy mặt, thì ra là rơi vào trong lưới tình yêu rồi. Thời gian trước tớ vẫn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc chừng nào thì cậu mới có thể đồng ý sự theo đuổi của Trương Đổng, chỉ là không ngờ Mạn Dao vậy mà cậu lại thỏa hiệp nhanh như vậy, tớ còn tưởng rằng người đẹp núi băng của chúng ta làm sao có thể kiên trì đến sang năm mới có thể bị Trương Đổng chinh phục."

Tử Tô vui khi việc thành đối với tình yêu của bạn tốt mình, tuy nói thời gian cấp ba nói yêu thương đối với người bình thường thì quả thật có chút sớm rồi, có thể gọi là yêu sớm. Nhưng các cô khác với người bình thường, nhà bọn họ như vậy, việc học giỏi dở không có khác biệt gì quá lớn, ngược lại quan trọng hơn là quan hệ thông gia lợi ích.

Thân phận Mạn Dao ở nhà họ Lý lúng túng như vậy, có thể tìm được một người yêu chân chính đã rất khó được, có thế lực như Trương Hạo Đình bảo vệ Mạn Dao, sau này mình xuất ngoại cũng sẽ yên tâm một chút. Tử Tô nghĩ đến gần đây nhận được câu trả lời chắc chắn của bên nước Mĩ kia, nếu như trước đó không gặp gỡ Mạn Dao, mình cũng sẽ không cân nhắc đồng ý ngay lần mời này, nhưng trước mắt có một người như bạn tốt Mạn Dao, cho tới nay cô đều đang suy nghĩ có phải nên từ chối cơ hội lần này hay không, đợi đến sau khi cô và Mạn Dao tốt nghiệp trung học, lại xuất ngoại du học. Có điều nhìn Mạn Dao đắm chìm trong trong tươi cười trước mắt, Tử Tô định hôm nay tìm một cơ hội cố gắng nói chuyện với Mạn Dao một lần.

"55 đồng, số lẻ thì miễn luôn là được, chỉ cần giao 50 đồng là được rồi." Lúc Dương Quang tính tiền thuận tay cầm lên hai chai thức uống cho Mạn Dao, "Đồ uống sau khi ăn xong, tặng cho hai em."

"Cái này không tốt lắm, chúng em cũng không cần," Dương Quang và mình cũng chẳng thân quen, Mạn Dao mở miệng từ chối, nhưng bị Dương Quang đẩy đồ uống tới trong tay của mình, "Được rồi, cầm đi, nếu để cho những người khác thấy sẽ không tốt." Dương Quang thấy khách trên bàn của anh dường như muốn đứng dậy tính tiền, xoay người đi tới cái bàn kia.


"Dương Quang, hôm nay thật sự là ngại quá, cám ơn anh tặng đồ uống cho chúng em." Sau khi tan học, Mạn Dao nhìn nhắc nhở điện thoại gọi tới trên điện thoại di động, gọi sang.

"Lý Mạn Dao, em quá khách sáo, chúng ta là bạn mà, anh cũng không ngờ anh sẽ gặp phải em ở chỗ này. Chú anh chính là ông chủ tiệm ăn này, bài học năm tư ít đi rất nhiều, anh bèn đến giúp đỡ nơi này của chú."

"Thì ra là ông chủ chỗ này là chú anh, thức ăn chỗ này vị rất ngon." "Gần đây trong tiệm chúng tôi nghiên cứu đưa ra món ăn mới, không biết có thể mời em giúp chúng tôi nếm thử mùi vị những món ăn này một chút hay không? Nếu như chỗ nào không tốt, chúng tôi đang tiến hành cải tiến." Thử món ăn, Mạn Dao không ngờ Dương Quang muốn mời cô tới thử món ăn, chần chờ một chút, mở miệng từ chối lời mời của Dương Quang.

Một câu nói của Tử Tô trong lúc vô tình trước đó khiến Mạn Dao biết được thái độ mình đối xử Dương Quang hoàn toàn là hai thế giới với cô này thật sự có chút khác thường. Loại khác thường này rất nhỏ, nếu như không phải là Tử Tô chú ý tới, có lẽ mình sẽ vô tình rơi vào, cũng thêm một số phiền phức không cần thiết cho đối phương và mình.

"Thật xin lỗi, gần đây việc học của em có chút bận rộn, có thể không có thời gian ra ngoài, thật sự là xin lỗi, để cho anh thất vọng rồi."

"Không có việc gì, anh cũng chỉ là mở miệng nói một chút, em có chuyện thì thôi, lần sau chờ khi em có cơ hội trở lại giúp chúng tôi lần thử món ăn vậy. Chỗ anh có khách tới, anh cúp trước." Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Dương Quang cũng không duy trì tiếp nữa. Kinh nghiệm nhiều năm như vậy dựa theo ngày đó hai người có thể nói chuyện điện thoại thấm thoát hơn một giờ, hôm nay lại trùng hợp gặp nhau như vậy, đối phương cũng sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ của mình như thế.


Nhưng đối phương lại đột nhiên từ chối, tìm cớ cũng rất gượng ép, Dương Quang có thể cảm thấy xa cách đột ngột trong giọng nói đối phương. Nhất định xảy ra chuyện gì đó vào lúc anh không biết, xem ra đối phương có nghi ngờ đối với sự tiếp cận của anh, kế hoạch vẫn là phải thay đổi lại một chút.

"Cha, chuyện bên công ty kia cũng còn tốt, ở nước ngoài con nghe nói trong công ty xảy ra chuyện gì đó, vẫn luôn rất lo âu." Bên kia điện thoại, Lý Kiến Nghiệp nghe được con gái mình ở bờ bên kia đại dương ân cần hỏi thăm, mệt mỏi lấy tay xoa xoa đầu,

"Có ông nội con ở đây, tất cả đều đã xử lý ổn thỏa rồi. Tết năm nay cha sẽ để ông nội con đón con trở lại, con vừa đi thời gian cũng đã hơn hai năm, vậy chỗ ông nội con cũng bớt giận rồi. Còn có chuyện cha nói với con trước đó, con thừa dịp lần trở về này hãy bắt đầu động tác, không chỉ là Trương Hạo Đình, cha còn chuyển tài liệu mấy người cho con, đối tượng hôn nhân tương lai của con chỉ có thể chọn lựa ở trong mấy người này. Con cũng biết, đối tượng hôn nhân của con rất có ích lợi đối với tương lai của cha ở nhà họ Lý."

Đối mặt đứa con gái này, tuy Lý Kiến Nghiệp có thương yêu thuộc về mình, nhưng sẽ không bỏ qua cơ hội có thể lợi dụng con gái. Đối với chuyện hôn nhân của mình, Lý Tĩnh Xu nhìn rõ ràng hơn so với cha. Sau chuyện lần trước, cô cũng không còn mộng đẹp của thiếu nữ trước kia nữa, hoàn toàn trở nên chín chắn, làm mỗi một chuyện đều là nghĩ trước rồi mới làm.

"Cha, Trương Hạo Đình này cũng không dễ nắm giữ, nếu là con lựa chọn,con sẽ lựa chọn Lâm Vũ Trạch, anh ta là con một của nhà họ Lâm, nhưng bởi vì nguyên nhân đứa con tới khi về già, cho tới nay đều được nuông chiều lớn lên, nếu như cùng kết hôn với anh ta như vậy, rất dễ dàng nắm anh ta trong lòng bàn tay, [email protected]đlqđ@bubble editor tương lai sau khi cả hai cụ nhà họ Lâm đều qua đời, tất cả gia nghiệp nhà họ Lâm sẽ đều nắm giữ ở trong tay của chúng ta. Tuy nói nhà họ Lâm là một dòng họ lớn, nhưng những thân thích kia của nhà họ Lâm đều là thân thích tương đối xa, không thể nào đưa đến uy hiếp đối với việc anh ta thừa kế gia nghiệp."

Nhìn tài liệu sửa sang lại trong khoảng thời gian gần đây, Lý Tĩnh Xu chuyển mục tiêu chú ý từ Trương Hạo Đình tới trên người con trai độc nhất của nhà họ Lâm, Lâm Vũ Trạch. Nhà họ Lâm kinh doanh là công thương nghiệp truyền thống, trong vòng luẩn quẩn thượng lưu ở thành phố S cũng không lộ liễu trước mắt người đời, sau khi trải qua chuyện nhà họ Lý lần trước, như vậy công thương nghiệp càng làm cho Tĩnh Xu nhìn trúng nhà họ Lâm kia.

"Nhà họ Lâm, Lâm Vũ Trạch cũng coi như không tệ, tương đối để cho con cố ý nắm giữ được. Những thứ này chờ con trở về lại nói, nếu trong lòng con có tính toán, cha cũng sẽ không nói nhiều." Công việc mỗi ngày của Lý Kiến Nghiệp rất bận, sau khi khơi thông với Lý Tĩnh Xu hơn 20 phút, Lý Kiến Nghiệp cúp điện thoại, bắt đầu bận bịu những chuyện khác. Không biết là xảy ra chuyện gì, lần trước bọn họ cùng hợp tác với nhà họ Trương, bên phía nước Mĩ kia đã rất hài lòng, còn chủ động đề cập lần sau tiếp tục hợp tác với bọn họ.

Nhưng ngày hôm trước, phía nước Mĩ truyền đến tin tức, cũng để xuống thảo luận bắt đầu công việc hợp tác kế tiếp giữa nhà họ Lý bọn họ và nhà họ Trương. Tạm thời trừ mình ra, những người khác ở nhà họ Lý còn chưa biết chuyện này. Chuyện lúc trước, hai đứa em đã khiến cha thất vọng, chỉ cần không xuất hiện không may, mai sau mình sẽ có thể thay thế vị trí của cha. Nhưng trước mắt, cha rất là coi trọng chuyện hợp tác bên phía nước Mỹ kia, bên nước Mĩ cho giá tiền rất cao, là một cuộc làm ăn quan trọng đối phó lổ hổng tiền bạc hiện tại của nhà họ Lý. Hôm nay cuộc làm ăn này có vấn đề, mình phải nói rõ với cha như thế nào?


"Mọi người đều đi mau lên, chúng tôi ở chỗ này xem một chút là được rồi." Mạn Dao vừa tan học đã bị Trương Hạo Đình kéo đến cơ sở quay chụp của đoàn phim cách đó không xa. Người phụ trách cơ sở quay phim không ngờ hôm nay ông chủ lớn đến cả gọi một tiếng cũng không có đã tới chỗ của bọn họ, vội buông chuyện trong tay xuống bắt đầu tiếp đón hai người Hạo Đình và Mạn Dao. Trương Hạo Đình dẫn theo Mạn Dao tới là muốn xem một chút đoàn phim quay chụp, tự nhiên sẽ không bởi vì mình làm chậm trễ công việc chính thức của đoàn phim, chỉ để một người của đoàn phim dẫn, những người khác bị Trương Hạo Đình đuổi đi, sau đó dặn dò người của đoàn phim này dẫn bọn họ đến nơi quay chụp bộ phim truyền hình kia.

"Không ngờ quay phim lại là như vậy, thì ra tất cả cảnh tượng bay ở trên trời đều được hoàn thành trên mặt đất, trước kia em còn cho rằng làm sao họ có thể đánh nhau ở trên rừng trúc, thì ra những thứ này đều là hiệu quả đặc biệt của hậu kỳ điện ảnh, những hình ảnh đánh nhau kia đều là quay chụp trên mặt đất." Người tới hiện trường đóng phim lần đầu tiên, đều có tò mò đối với tất cả thứ nhìn thấy, đặc biệt là như loại quay chụp phim truyền hình có chút sắc thái thần thoại này, không ngờ những hình ảnh thứ cưỡi mây đạp gió hậu kỳ xuất hiện ở trong TV hầu như đều là hoàn thành ở trên đất, tối đa cũng là treo ngược hơi kém oai phong. "Lý tiểu thư, bộ phim truyền hình giống như của chúng ta tiêu tốn một khoản rất lớn ở phương diện chế tác hậu kỳ. Lần này, công ty chúng ta đã mời công ty chế tác hậu kỳ tốt nhất trong nước để hoàn thành hậu kỳ sau đó, đến lúc đó hình ảnh xuất hiện sẽ giống với suy nghĩ của Lý tiểu thư.

Đạo diễn chúng tôi rất có kinh nghiệm đối với cái chủng loại phim thần kỳ huyền ảo này, trước mắt quay chụp cũng rất thuận lợi." Người của đoàn phim cũng là người có tầm mắt, không buông tha cơ hội hiếm có lấy lòng ông chủ lớn, thấy bạn gái ông chủ có hứng thú đối với cái này, vội vàng mở miệng bắt đầu giới thiệu cho bạn gái mình.

"Lý tiểu thư, chị Lena mới vừa hoàn thành quay phim, Lý tiểu thư là trù hoạch bộ phim này, cô xem nơi nào cần cải thiện, chị Lena là nữ chính của chúng ta, cô cũng có thể chỉ đạo một chút?" Cô gái lớn như vậy đều thích theo đuổi ngôi sao, người của đoàn phim thấy bên kia diễn viên chính đang rảnh rỗi, mở miệng đề nghị đi chào hỏi với diễn viên chính.

"Trương Đổng ngài khỏe chứ, tôi là Lena, thật vui mừng gặp anh, rất may mắn có thể nhận quay bộ phim này, có thể cùng nhau hợp tác với đoàn phim như thế." Lúc quay phim, Lena đã nghe nói ông chủ đứng đầu công ty mình đi tới trong studio từ chỗ những người khác ở đại sảnh. Đợi đến lúc mình tạm thời không có phần diễn, vội soi gương kiểm tra một chút trang điểm trên mặt, đi tới phía Mạn Dao và Trương Hạo Đình bên này.

"Đây không phải là tôi quyết định, những diễn viên này đều là ý Mạn Dao, cô muốn cảm ơn thì cảm ơn Mạn Dao được rồi, không có quan hệ gì với tôi." Mặc dù dưới cờ có công ty nghệ thuật, nhưng Trương Hạo Đình không có bất kỳ hứng thú gì đối với những nữ minh tinh của làng giải trí này. Cho dù Lena trước mắt là một nữ minh tinh nổi tiếng nhất dưới cờ của anh, Trương Hạo Đình cũng không có bất kỳ ấn tượng nào đối với người này.

"Là Hạo Đình anh cho em cơ hội, em mới có thể tuệ nhãn thức châu (đôi mắt tinh tường), bộ phim này mới có thể quay." Đối với ánh mắt trêu đùa, lời nói mập mờ của nữ minh tinh trước mắt, trong nháy mắt khi cô ta đi tới, Mạn Dao bèn đưa tay nắm tay Trương Hạo Đình. Trương Hạo Đình cảm thấy Mạn Dao mờ ám bên cạnh, ánh mắt nhìn Mạn Dao thêm mấy thứ khác biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui