Rõ ràng là Tạ Chấp không mặc kệ Hưu Hưu như viên kẹo dẻo này được.
Cậu sợ mình vừa rời đi, cô bé sẽ nhặt thứ gì đó không biết tên lên và cho vào miệng.
Hưu Hưu ngơ ngác nhìn Tạ Chấp, biết mình nhất định đã làm sai chuyện gì đó, cô bé đứng dậy cẩn thận chạm vào tay Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh đừng giận, Hưu Hưu sẽ không ăn đâu."
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé cắt ngang sự im lặng của Tạ Chấp, cậu mở miếng nhựa dẻo trong lòng bàn tay ra nói: "Đây là đất sét khô, không ăn được, có độc."
Đất sét tự khô không thể ăn được, nó có độc!
Hưu Hưu gật đầu dứt khoát: "Em nhớ rồi!"
Cô bé lại nhặt một cục màu tím khác lên và hỏi: "Cái này cũng vậy sao?"
Tạ Chấp gật đầu.
"Cái này cũng vậy sao?"
"Ừm."
Tạ Chấp quyết định bỏ hết đất sét tự khô vào trong hộp, nhón chân đẩy nó ra khỏi tầm với của Hưu Hưu: "Những thứ này đều không được ăn."
Hưu Hưu ngơ ngác đứng đó, không biết còn chơi cái gì nữa, vô thức định cắn ngón tay.
Tạ Chấp vội vàng rút tay cô bé ra: "Tay bẩn rồi."
Tạ Chấp khẽ cau mày, dường như có chút mất kiên nhẫn.
Cậu đưa Hưu Hưu vào phòng vệ sinh, rửa tay cho cô bé rồi hỏi: "Em có thể tự mình đi tìm dì Vương được không?"
Tâm trạng của Tạ Chấp dao động đương nhiên hệ thống sẽ không buông tha: [Hưu Hưu, nói không đi.]
Hưu Hưu ngơ ngác làm theo hệ thống, lặp lại một lần: "Không được."
Tạ Chấp bỏ cuộc, không biết vì sao đứa bé trước mặt này lại bám lấy mình như vậy, rõ ràng là mình không đáng yêu chút nào, ngay cả bác cũng thường xuyên nhìn với ánh mắt chán ghét.
Nhưng vì sao Sở Hưu Hưu lại khác?
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô tư của cô bé, Tạ Chấp không nói gì mà đi đến một bên lấy ra một hộp lego.
"Em chơi cái này đi."
Cậu mở hộp giấy và đổ các cục gỗ bên trong ra.
Nhìn thấy Hưu Hưu đưa tay muốn ăn cục gỗ, Tạ Chấp nhắc nhở: "Không ăn được."
Hưu Hưu rút tay lại, chắp hai tay trước ngực, gật đầu đồng ý: "Vâng!"
"Chơi nhé."
Tạ Chấp ngồi xuống, dự định ở lại cho đến khi dì Vương hoặc chú Sở về rồi mới dẫn Hưu Hưu đi.
Trước mặt là một đống cục gỗ nhỏ nhiều màu sắc nhưng Hưu Hưu không biết chúng dùng để làm gì.
Nhìn Tạ Chấp, Hưu Hưu thử đặt một cục gỗ nhỏ hình vuông màu nâu lên một cục gỗ lớn hơn màu trắng.
"Bánh kem!" Hưu Hưu vui vẻ vỗ tay, chỉ vào hai cục gỗ xếp chồng lên nhau.
Tạ Chấp nhìn "chiếc bánh kem" trừu tượng và phải mất một lúc lâu mới thốt được từ "Ừm".
Hưu Hưu dường như đã tìm thấy niềm vui trong trò chơi này và bắt đầu xếp lại.
Cô bé xếp xoắn mấy miếng gỗ hình chữ nhật lại với nhau.
"Con rắn nhỏ!"
Tạ Chấp: "..."
Sáu hình hộp chữ nhật nhỏ được đặt xung quanh cục gỗ màu xanh.
"Đây là A Bát!"
Tạ Chấp cau mày, A Bát lại là cái gì?
Không theo kịp trí tưởng tượng nhảy nhót của Hưu Hưu, Tạ Chấp xếp các cục gỗ rải rác lại với nhau và nói: "Xem anh xếp đây."
Một lúc sau, Tạ Chấp đặt cục gỗ cuối cùng vào vị trí tương ứng.
Trên mặt đất, nó trông giống như một chiếc máy bay nhỏ!
Hưu Hưu đương nhiên không biết nó là cái gì, nhưng cô bé biết nó nhìn rất đẹp!
"Anh Tiểu Chấp, anh giỏi quá!" Hưu Hưu giơ tay lên và lớn tiếng khen ngợi.
Nhìn mô hình trên mặt đất, cuối cùng trong mắt Tạ Chấp cũng niềm vui.
Hưu Hưu giật mình khi bắt gặp nụ cười đó, anh Tiểu Chấp cười rồi!
Đây là lần đầu tiên cô bé thấy cậu cười!
[Được rồi, Hưu Hưu, đây chính là lúc đá lung tung chiếc máy bay này đi!]
Thời cơ cuối cùng đã tới, hệ thống vốn chờ đợi rất lâu rồi, dứt khoát ra lệnh.
Hưu Hưu sửng sốt một chút, nhìn món đồ chơi xinh đẹp trước mặt, phải đá tung nó sao?
Nhưng nó đẹp quá, anh Tiểu Chấp đã chăm chỉ xếp một lúc lâu mới có được nó như bây giờ.
"Không được!" Hưu Hưu lắc đầu.
Hửm?
Hệ thống đang mong chờ nhiệm vụ hoàn thành thành công lại sửng sốt, sau đó lo lắng không yên: [Sao vậy, đây là nhiệm vụ mà Hưu Hưu nhất định phải hoàn thành. Cháu không muốn cái đuôi sao? Cháu không muốn quay lại lục địa Ngải Trạch à?]
Hưu Hưu siết chặt các ngón tay, cô bé muốn cái đuôi quay lại, cũng muốn quay lại lục địa Ngải Trạch tìm A Bát, nhưng cô bé không thể làm hỏng món đồ chơi này.
Bởi vì đây chính là thứ mà anh Tiểu Chấp thích, giống như việc cô bé mất đi cái đuôi sẽ rất buồn, nếu cô bé làm hỏng thứ mà anh Tiểu Chấp thích, anh ấy chắc chắn cũng sẽ buồn!
"Không thể được." Hưu Hưu phồng má lẩm bẩm, từ chối làm bất cứ điều gì.
Hệ thống tức giận, làm sao cũng không ngờ tới cuối cùng Hưu Hưu lại chặt đứt cơ hội.
[Hưu Hưu, cháu làm chú thất vọng quá!]
Hưu Hưu lấy tay che lỗ tai lại: "Cháu không nghe, cháu không nghe!"
Cô bé bên cạnh không hiểu sao lại bịt tai, Tạ Chấp quay đầu hỏi: "Em sao vậy?"
Hưu Hưu buông tay xuống, nắm chặt tay thành nắm đấm, kiên quyết nhìn cậu: "Anh Tiểu Chấp, anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ máy bay này!"
Tạ Chấp:???
*
Sau khi Sở Yến làm xong bài tập về nhà, cậu ta nhớ tới chiếc xe điều khiển từ xa mình mua mấy ngày trước, nhảy khỏi ghế chạy đến phòng trẻ em.
Cậu ta mở cửa thì thấy Tạ Chấp và Sở Hưu Hưu đang ngồi cùng nhau trong góc phòng.
"Sao hai người lại ở đây!" Sở Yến hét lớn.
Hai người cậu ta ghét nhất lại ở cùng nhau, điều này khiến Sở Yến cảm thấy khó chịu gấp đôi.
Hưu Hưu quay đầu nhìn: "Anh Tiểu Yến."
Tạ Chấp không có phản ứng gì: "Ừm"
Ngay sau đó, Hưu Hưu cũng thu hồi sự chú ý, tiếp tục công việc của mình.
Vừa rồi anh Tiểu Chấp đang dạy cô bé cách chế tạo một chiếc máy bay nhỏ.
Bị hai người họ phớt lờ, Sở Yến cau mày, từ xa nhìn lại, thấy hai người đang chơi lego, khẽ "hừ" một tiếng khinh thường.
Cậu ta đã không chơi loại đồ chơi này từ khi mới bốn tuổi, đúng là trẻ con!
Cậu ta tìm thấy chiếc xe điều khiển từ xa của mình và ngồi lên xe.
Cậu ta liếc nhìn về phía hai người, phát hiện không thu hút được sự chú ý nào nên ngượng ngùng bĩu môi.
Sở Yến lái xe của mình, bấm còi khoa trương và cố tình đi vòng quanh Tạ Chấp và Sở Hưu Hưu.
Hưu Hưu đang tập trung suy nghĩ xem nên đặt cục gỗ nào tiếp theo, nhưng bị gián đoạn bởi tiếng còi liên tục.
"Suỵt - anh Tiểu Yến, anh nhỏ tiếng lại đi!" Hưu Hưu cau mày nhìn Sở Yến.
Chậc, Sở Yến quay mặt đi, trò chơi Lego đơn giản như vậy cũng không làm được.
Quá ngu ngốc!
Sở Hưu Hưu ngốc, Tạ Chấp cũng ngốc!
Nếu cậu ta tự mình làm thì có thể hoàn thành nó trong mười phút!
Nhưng cậu ta lại không muốn bảo Sở Hưu Hưu phải làm sao!
Cánh cửa phòng trẻ em lại bị đẩy ra.
"Anh Sở Yến, anh có ở đó không?"
Một cô bé bước vào, ôm một con mèo vàng trên tay.
"Anh Anh!"
Sở Yến vui vẻ đứng dậy, vẫy tay với cô gái ở cửa: "Đến đây, xem xe mới của anh này!"
Hừm, cậu ta cũng có bạn! Sở Yến liếc nhìn hai người bên cạnh.
Người đến không ai khác chính là Văn Anh, nhà cô nhóc và nhà họ Sở là hàng xóm, cô nhóc và Sở Yến quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
Nhưng Sở Yến đã không thể chờ đợi người bạn nhỏ của mình như mong muốn.
Bởi vì Văn Anh đã gặp được thần tượng của mình, Hưu Hưu.
"Hưu Hưu, sao cậu lại ở đây?"
Văn Anh kinh ngạc ôm mèo con trong lòng chạy tới.
Hưu Hưu cũng nhận ra bạn cùng bàn: "Ôi, Anh Anh."
Văn Anh hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
"Bởi vì cha mình ở đây."
"Vậy sao trước đây mình chưa từng gặp cậu?" Nếu trước đây từng gặp thì có thể chơi cùng nhau rồi.
Hưu Hưu gãi gãi đầu, nói: "Mình cũng không biết."
Sở Yến tức giận đi tới, kéo tay áo Văn Anh: "Đừng chơi với Sở Hưu Hưu!"
"Tại sao?"
Sở Yến: "Bởi vì anh không thích nó!"
Văn Anh sửng sốt: "Nhưng em thích cậu ấy."
Sở Yến càng tức giận hơn: "Tại sao em lại thích nó?"
Văn Anh nhớ lại chiến công vĩ đại trước đây của Hưu Hưu, trong mắt từ từ lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Cậu ấy có thể bắt con rắn nhỏ, anh dám không?"
Bắt, bắt rắn?
Sở Yến choáng váng và tái mặt khi nghĩ đến bộ dạng đáng sợ của con rắn.
Sở Hưu Hưu là loại quái vật nhỏ nào vậy!
- ------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...