Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Hưu Hưu đang trang điểm trước gương, điện thoại di động cạnh bàn liên tục đổ chuông.

Cô bực bội nhấc máy: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi. Anh có thể đừng giục em nữa được không?"

Sở Yến còn bực bội hơn cả cô: "Con nhóc thối này, nếu em còn lề mề nữa, anh sẽ lên lầu kéo em xuống đấy!"

"Nếu anh còn cằn nhằn thêm vài câu, em sẽ không đi nữa!"

Sau khi chặn được họng Sở Yến, Hưu Hưu dứt khoát cúp điện thoại.

Cô cẩn thận đánh son, nhìn quanh gương, mỉm cười hài lòng, cầm túi xách rồi vội vã xuống lầu.

Kỳ thi đại học ngày hôm nay đã kết thúc, Sở Yến tổ chức bữa tiệc ăn mừng vì cuối cùng cô cũng thoát khỏi bể khổ.

Sở Yến đang bắt chéo chân, thản nhiên ngồi trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn Hưu Hưu đang đi về phía mình.

"Ồ," Anh ta nhướng mày, giọng điệu trêu chọc: "Hôm nay không tệ nha."

Hưu Hưu kiêu ngạo hất cằm: "Còn phải nói."

Hôm nay cô sẽ làm một việc quan trọng.

Sở Yến đứng dậy, vòng tay qua vai cô: "Đi thôi, bạn bè của anh đã đợi rất lâu rồi."

"Còn có ai không?" Hưu Hưu gỡ tay anh ta ra và hỏi.

"Em gặp cả rồi, còn ngượng ngùng gì nữa?" Sở Yến nói: "Vài người cho có không khí, có bọn họ chơi mới vui."

"Nhưng em không phải chỉ đi chơi." Hưu Hưu nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Em nói cái gì?" Sở Yến nghe không rõ.

"Không có gì." Hưu Hưu tránh câu hỏi của anh ta: "Đi thôi. Chúng ta đi đón Văn Anh."

Sở Yến khoanh tay đi phía sau cô: "Văn Anh à, cũng lâu không gặp con nhóc này."

Hưu Hưu dừng lại rồi xoay người hỏi: "Anh không mang theo đối tượng mập mờ hay hồng nhan tri kỷ nào chứ?"

Sở Yến từ trước đến nay không hề kiêng dè trong quan hệ nam nữ, có rất nhiều bạn gái, tuy không nghiêm túc lắm nhưng tính tình vô tư vẫn khiến Hưu Hưu cảm thấy Văn Anh không đáng.

Sở Yến gõ vào trán cô: "Trong mắt em, anh chính là Hải Vương* sao? Gần đây anh đang độc thân đấy."

[*] Hải Vương: Ngôn ngữ mạng nghĩa là bắt cá nhiều tay.

Hưu Hưu không khách khí nói: "Ha, anh không phải Hải Vương, anh chỉ là trai đểu mà thôi!"

Sở Yến cũng không tức giận: "Trai đểu thì làm sao? Anh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền thế này, đểu một tí thì làm sao nào?"

Hưu Hưu chán ghét và nói: "Biến đi!"

Sở Yến nâng tay đặt lên vai cô rồi nói: "Lớn rồi phải không? Sao lại nói chuyện với anh như thế hả?"

Hưu Hưu dùng sức vùng ra, nghiêm túc nói với anh ta: "Em nói thật đấy. Anh nên bớt ăn chơi lại đi. Nếu tiếp tục buông thả như vậy, sau này anh sẽ phải chịu khổ nhiều thôi."

"Mẹ kiếp." Sở Yến bịt miệng cô lại: "Em đang nói cái gì vậy hả? Em không biết cái miệng quạ đen của em à? Còn rủa anh nữa?"

Hưu Hưu nheo mắt nhìn: "Cho nên em khuyên anh nên cải tà quy chính."

Sở Yến buông tay ra, "hừ" một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc hơn: "Con nít như em thì biết gì? Quan hệ nam nữ là tự nguyện. Anh chưa bao giờ nợ ai cái gì."

Cô trừng mắt nhìn, không còn gì để nói, chỉ có thể khuyên Văn Anh đừng ngu ngốc đâm đầu vào Sở Yến nữa.

Sở Yến lái xe tới nhà Văn Anh trước.

Văn Anh đang đợi ở cửa nhà, nhìn thấy xe Sở Yến, cô ấy nhanh chóng lặng lẽ chỉnh lại tóc.

Sở Yến chống tay lên cửa kính ô tô: "Ôi, lâu rồi mới gặp, bây giờ Anh Anh nhà ta trông xinh đẹp hơn nhiều rồi."

"Ăn nói tuỳ tiện." Hưu Hưu mắng anh ta, mở cửa xe, kéo Văn Anh ngồi xuống cạnh mình nói: "Anh Anh, cậu đừng để ý đến anh ấy, anh ấy mất não rồi."

Sở Yến tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn cô: "Anh khen người khác xinh đẹp thì có sao đâu?"


"Sến!"

"Mẹ kiếp." Sở Yến nghiến răng nghiến lợi chửi, sau đó lắc đầu: "Em gái lớn rồi, dám đầu với người lớn nữa cơ."

Hưu Hưu không thèm để ý đến, chỉ coi anh ta như tài xế và nói chuyện khác với Văn Anh.

Họ đến một quán bar do bạn của Sở Yến làm chủ, khi họ đến nơi, đám bạn của Sở Yến đã đang chơi vui vẻ.

Hai trai một gái, hai người con trai là bạn cùng tham gia câu lạc bộ với Sở Yến, quan hệ thân thiết, cô gái duy nhất là bạn gái của một người trong số hai người họ.

Sở Yến thỉnh thoảng đưa Hưu Hưu đi chơi nên cô rất quen thuộc với những người này.

Bạn của Sở Yến đều rất vui tính, còn Văn Anh cũng không hướng nội nên họ nhanh chóng làm quen với nhau.

Họ chơi game, Hưu Hưu thua hai lần, uống hai ly. Cô không hề rè rặt, rót đầy hai ly cho vào bụng.

Sở Yến thấy thế, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Nghĩ mình đô cao lắm à. Em bớt ăn chơi lại đi."

"Em tự biết mình thế nào." Hưu Hưu vừa nói vừa gửi tin nhắn cho Tạ Chấp hỏi khi nào anh có thể tới.

Sau khi nhận được tin anh đang trên đường đến, cô đứng lên và tiếp tục chơi.

Cô phải bị thua hai lần nữa, uống thêm chút nữa để cho mình say.

Sở Yến chào những người khác, phớt lờ cô, quay người đi ra sàn nhảy.

Một lúc sau, một người bạn của Sở Yến ngồi cạnh cô và hỏi: "Thi thế nào? Em định báo danh ở đâu?"

"Tạm được. Cũng không đi xa đâu." Hưu Hưu trả lời.

"Không có ý định ra nước ngoài à?"

Hưu Hưu cười và nói: "Haha, không đi, em không muốn xa nhà."

Anh chàng kia hùa theo: "Ừm, ở đây cũng có trường tốt."

Anh ta nói thêm: "Em đã quyết định đi đâu chưa? Nếu cần thì anh có thể tư vấn."

Hưu Hưu liếc nhìn anh ta. Bởi vì đây là bạn của Sở Yến nên cô không có ý kiến ​​gì với lời nói tự tin của anh ta, không thể làm anh ta khó xử, nên cô chỉ lịch sự đáp lại: "Cảm ơn anh."

Anh chàng này cũng nhận ra trước mắt đây chính là em gái của Sở Yến, lời nói đó của mình mang chút suy nghĩ riêng ít nhiều cũng có chút tự cho là đúng, anh ta ngượng ngùng, đành phải nâng ly rượu chuẩn bị nói đùa thêm.

Anh ta hỏi: "Em có bạn trai chưa?"

"Chưa."

Anh chàng vừa định nói vài lời hay ho thì nghe thấy Hưu Hưu nói: "Nhưng sắp có rồi."

"Sắp?"

Hưu Hưu cười rạng rỡ: "Ừ, sắp có rồi."

Anh ta cười trêu chọc: "Thật sao? Anh nói mà, em xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi."

Anh ta đưa ly rượu tới: "Vậy thì chúc mừng em nhé."

Hưu Hưu vừa nhấc ly lên thì đã có người từ phía sau đỡ lấy ly.

Cô giật mình, quay lại thì nhìn thấy Tạ Chấp, nhìn mặt anh có vẻ không vui.

"Anh Tiểu Chấp?"

Thấy anh nhìn rượu trong tay, Hưu Hưu vội vàng giải thích: "Em chỉ uống một chút thôi."

Tạ Chấp không nói gì, nghiêng người đặt ly rượu lên bàn.

Anh chàng kia thấy vậy thì nói: "Tuổi này rồi còn quan tâm đến việc uống rượu?"

Tạ Chấp liếc nhìn anh ta, không để ý tới, quay đầu hỏi Hưu Hưu: "Thật sự không uống nhiều?"


"Thật, thật mà." Hưu Hưu gật đầu lia lịa, ngửa mặt lên cho anh xem: "Anh nhìn này, mặt em không đỏ mà."

Đỏ hay không, làm sao có thể nhìn rõ dưới ánh sáng mờ mờ ở đây.

Tuy nhiên, hương thơm ấm áp đặc trưng của cô gái và mùi rượu thoang thoảng vẫn khiến Tạ Chấp chần chừ.

"Ôi này, Tạ Chấp, cậu đến nhanh thật đấy." Sở Yến vỗ vai Tạ Chấp từ phía sau.

"Không phải cậu về rất nhanh sao? Ra ngoài chưa được bao lâu mà? Không được à." Bạn của anh ta nói đùa.

Sở Yến chửi: "Mẹ nó bớt tung tin lung tung đi. Tôi nhìn thấy anh em của mình đến nên tới ôn lại kỷ niệm thôi."

Sau lời khoe khoang của Sở Yến, bạn bè của anh ta vô cùng tò mò về Tạ Chấp, người tới người lui hỏi đông hỏi tây.

Hưu Hưu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tạ Chấp, nâng cằm nhìn anh thoải mái giao lưu với người khác, trong lòng cảm thấy tự hào về anh.

Tạ Chấp cũng đã trưởng thành rất nhiều, trước đây anh sẽ không bao giờ ở trong hoàn cảnh như này thêm một giây nào nữa.

Sở Yến liếc nhìn Hưu Hưu im như thóc, trêu đùa: "Này, sao bây giờ không uống nữa? Vừa nãy không phải mạnh miệng lắm sao?"

Hưu Hưu mở to mắt, đang định phản bác thì nhận thấy Tạ Chấp đang nhìn về phía mình.

Cô mím môi, buồn bã lắc đầu: "Thật sự không có mà." Sau đó chỉ vào Sở Yến: "Rõ ràng là anh ấy nói em có thể uống một chút."

Sở Yến: "Này, em bắt đầu nói dối à? Anh nghĩ em say rồi ăn nói lung tung đó."

Hưu Hưu tiếp tục nhìn Tạ Chấp, kiên trì nói: "Em không say!"

Cô không nhấn mạnh thì còn đỡ, nói xong lời này, Tạ Chấp bắt đầu cảm thấy cô thật sự hơi say.

Trên thực tế, rượu vừa mới cho vào bụng quả thực đang lên men, vị cồn đang tăng lên.

Không say lắm, chỉ hơi ngà ngà say thôi.

Hưu Hưu một tay đỡ cằm, cuối cùng tựa đầu lên vai Tạ Chấp.

Văn Anh đi tới hỏi cô: "Say thật à?"

"Không." Hưu Hưu lắc đầu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng cọ vào vai Tạ Chấp, giống như một con thú nhỏ có lông mềm mại và dính dính.

Văn Anh nói với Tạ Chấp: "Anh Tạ Chấp, em thấy Hưu Hưu có vẻ hơi buồn ngủ, anh đưa cậu ấy về trước được không?"

"Hả?" Hưu Hưu khó hiểu quay đầu nhìn cô bạn, sau đó nhìn thấy Văn Anh lén lút nháy mắt với mình.

Đúng là bạn tốt. Cô bạn thân này đang giúp đỡ.

Tạ Chấp hỏi: "Buồn ngủ không?"

Hưu Hưu gật đầu: "Ừ, có một chút."

"Vậy đi thôi nào."

Đi ra khỏi quán bar, Hưu Hưu không ngừng suy nghĩ nên nói thế nào, trong đầu rõ ràng là rất có quyết tâm khi chuẩn bị lời bày tỏ, nhưng đến khi leo lên lưng cọp thì đột nhiên sụp xuống.

Nếu Tạ Chấp từ chối thì phải làm sao, nếu anh cảm thấy bị xúc phạm và muốn tránh xa cô thì sao?

Có lẽ vì đầu óc đang hỗn loạn nên cô hoàn toàn không chú ý đến bậc thang dưới chân nên bước hụt, nếu không phải Tạ Chấp nhanh chóng kéo cô lại thì chắc đã ngã xuống đất rồi.

"Ôi--"

Mắt cá chân đau như cắt, lông mày nhíu lại, những giọt nước mắt theo tự nhiên trào ra.

Tạ Chấp vội đỡ cô đứng dậy, cúi đầu nhìn: "Có bị thương không?"

Hưu Hưu nghẹn ngào nói: "Hic, mắt cá chân đau quá."

Tạ Chấp cau mày, nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa một phòng khám còn mở cửa, cúi xuống bế cô lên.


Hưu Hưu vùi đầu vào ngực anh, cảm giác thổn thức trong lòng muốn thổ lộ của mình đã hoàn toàn biến mất vì cơn đau ở mắt cá chân, cho dù lúc này cô đang dựa sát trong ngực anh, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là "đau quá, đau quá".

Bác sĩ ở phòng khám là một bác sĩ Trung y già, sau khi biết Hưu Hưu bị bong gân thì bôi thuốc và xoa bóp cho cô một cách điêu luyện.

Hưu Hưu bị ấn mạnh đến nỗi khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, mắt đỏ hoe.

Tay áo của Tạ Chấp bị cô kéo mạnh, nhăn nhúm.

Vị bác sĩ Trung y già kê đơn thuốc và nói: "Được rồi, sắp tới đừng dùng lực ở chân trái, cố gắng cử động ít nhất có thể, dần dần sẽ ổn thôi."

Lông mi ướt của cô run lên và cô hỏi: "Bao lâu thì khỏi vậy bác sĩ?"

"À, cái này khó nói, dù sao cũng phải cả một tuần." Bác sĩ Trung y già nói.

"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Tạ Chấp cầm lấy đơn thuốc rồi đi tính tiền.

Lúc anh mang thuốc trở lại, anh nửa ngồi xuống trước mặt Hưu Hưu.

"Lên đi."

"Dạ?"

Cô giật mình, sau đó mới hiểu ra ý anh, không chút do dự trèo lên lưng anh, trong lòng thầm vui mừng.

Trên đường ra ngoài, Tạ Chấp hỏi cô: "Còn đau không?"

Hưu Hưu lắc đầu: "Đỡ nhiều rồi."

Có lẽ do tác dụng của thuốc, vết thương ở mắt cá chân đã dịu đi rất nhiều, nên những suy nghĩ vừa dập tắt lại bắt đầu khơi dậy.

Trên đường phố có vô số ánh đèn, người đi bộ tụ tập thành từng nhóm, nhưng tiếng ồn ào của phố phường dường như đã bị giảm âm lượng.

Cô tựa cằm lên vai Tạ Chấp, ghé vào tai anh hỏi: "Anh Tiểu Chấp, em có nặng không?"

Tạ Chấp nói: "Em nhỏ người thế này thì nặng gì chứ."

Hưu Hưu không thấy được mặt anh, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô chậm rãi nói: "Vậy chúng ta đi chậm thôi, được không?"

Tạ Chấp khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

"Em muốn anh cõng em trên lưng lâu hơn." Cô cười khúc khích: "Lần cuối cùng anh cõng em trên lưng là khi nào? Em sáu tuổi? Hay là bảy tuổi?"

"Khoảng bảy tuổi." Tạ Chấp không chút do dự nói: "Em học trượt băng bị trẹo chân."

Anh vừa nhắc tới, Hưu Hưu đã nhớ ra rồi bật cười.

Cô từ nhỏ đã nghịch ngợm, thích náo nhiệt, luôn hấp ta hấp tấp rồi bị ngã. Cũng vì thế, Tạ Chấp đã cõng cô rất nhiều lần, bản thân anh cũng chỉ là một đứa trẻ nên thật sự giống như chịu tội.

Hưu Hưu nhẹ nhàng tựa vào vai anh thì thầm: "Anh Tiểu Chấp, anh thật tốt."

Tạ Chấp cảm thấy buồn cười vì lời cảm ơn đột ngột của cô: "Sao bây giờ lại nói chuyện này?"

"Thì bây giờ chỉ muốn nói ra thôi." Cô nói: "Thật sự, anh Tiểu Chấp, anh thật tốt." Thật tốt khiến lòng cô rung động.

Tạ Chấp buông nàng ra: "Ừ, anh biết rồi."

"Mà anh cũng rất đẹp trai."

Tạ Chấp đã nghe những lời này từ cô từ khi còn nhỏ, nhiều đến mức không thể phản ứng được.

"Còn nữa, sao anh lại thông minh, giỏi giang như thế."

Tạ Chấp bất đắc dĩ nói: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Hưu Hưu nói "Suỵt": "Anh đừng nói gì hết, em chưa nói xong đâu."

Thấy Tạ Chấp không nói gì nữa, cô tiếp tục nói: "Không chỉ vậy, anh còn rất tốt bụng, tính tình cực kỳ tốt."

Tạ Chấp mở miệng, sau đó nhớ tới lời cô dặn nên không nói nữa, nuốt lời định nói xuống.

"Nếu em kể chi tiết hết ưu điểm của anh, có khi phải mất ba ngày ba đêm mới nói hết được." Hưu Hưu tiếp tục, giọng nói càng ngày càng êm ái.

"Vậy anh thấy đấy, anh tốt như vậy, em thích anh cũng không lạ phải không?"

Cô vừa dứt lời, bước chân của Tạ Chấp lập tức dừng lại.

Cảm nhận được sự cứng ngắc của anh, Hưu Hưu siết chặt cánh tay quanh cổ anh và vùi mặt vào vai anh.

"Chân em bị thương, anh không thể bỏ em xuống được!"

Tạ Chấp đương nhiên sẽ không thả cô xuống, cũng không quay đầu lại, chỉ không hiểu hỏi: "Em say à?"


"Em không có say!" Hưu Hưu bỗng nhiên ngẩng đầu, muốn chứng minh mình tỉnh táo: "Em và Sở Yến lén lút uống rượu từ năm mười lăm tuổi, chút rượu này sao có thể làm em say được!"

"Mười lăm?"

Hưu Hưu phản ứng lại, vội vàng nói: "Chuyện này không quan trọng!"

Sau đó giọng nói của cô lại dịu xuống: "Quan trọng là, những gì em vừa nói là nghiêm túc. Em thích anh. Em nói điều này lúc vô cùng tỉnh táo và xuất phát từ tận đáy lòng."

Một lúc lâu sau, Tạ Chấp mới nhẹ giọng nói: "Hưu Hưu..."

Cô chỉ cảm thấy anh vừa mở lời là từ chối, cảm giác xấu hổ nên vội vàng cắt ngang lời nói: "Chờ, anh chờ một chút."

"Anh Tiểu Chấp, nếu anh muốn dùng lý do anh trai em gái để từ chối em thì em vẫn còn có chuyện muốn nói!"

Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, sau đó nói: "Em rất rõ cảm xúc của mình. Tình cảm của em đối với anh và Sở Yến thực sự khác nhau. Em đã nói rất nhiều lần rồi, anh đừng xem em như một đứa trẻ, em đủ thông minh để biết cảm xúc của mình đối với anh là gì. Vậy nên anh đừng nói những lời đó, em không chỉ buồn mà còn tức giận nữa!"

Giọng Tạ Chấp có chút khô khốc: "Anh không nói thế."

"Vậy anh có chấp nhận tình cảm của em không?"

Im lặng.

Hưu Hưu im lặng cúi đầu, cảm thấy buồn bã, không kiềm chế được lại muốn nghịch ngợm.

Cô ôm chặt lấy cánh tay, vùi mặt xuống, giọng nói ồm ồm: "Em mặc kệ. Nếu hôm nay anh không cho em một đáp án thì em sẽ không xuống. Cả đời này anh cõng em đi!"

"Em nói xong chưa?" Giọng Tạ Chấp trở lại bình tĩnh như thường.

"Ừm."

"Vậy bây giờ nghe anh nói nhé."

Hưu Hưu im lặng, không còn sức sống giống như tội nhân chờ bị lăng trì.

"Hưu Hưu, anh không tốt như em nghĩ đâu."

"Anh có đen tối, có đố kỵ có tự ti. Em càng miêu tả anh hoàn hảo không tỳ vết, anh càng cảm thấy mình đáng khinh."

Hưu Hưu nhịn không được khi anh nói mình như vậy: "Anh không cần…"

Tạ Chấp ngắt lời cô: "Em không cần nói gì cả, nghe anh nói được không?"

"Vâng…"

"Tất cả những gì anh có đều đến từ nhà họ Sở. Chú Sở, dì Quý và cả em nữa, sự tồn tại của mọi người đối với anh còn quan trọng hơn người thân."

Nghe đến đây lòng Hưu Hưu chùng xuống, đúng như lời mẹ đã nói.

"Anh luôn tự nhủ mình phải trưởng thành nhanh hơn, vì khi không có gì, anh thậm chí còn không đủ can đảm để thừa nhận bản thân mình."

"Anh cảm thấy mình rất khốn nạn."

"Nhưng Hưu Hưu, em có thể đợi anh được không?"

"Có lẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu."

Hưu Hưu khép đôi môi vừa mới mở ra, cô chớp mắt, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt, không thể ngăn được.

"Được."

"Em đã chờ đợi lâu như vậy nên cũng không quan tâm nếu phải đợi thêm đâu."

Cô lắc lắc chân nói: "Mặc dù anh không thừa nhận mình tốt đẹp, nhưng mà, anh đã có Hưu Hưu tốt nhất thế giới rồi."

Trong lòng Hưu Hưu cảm thấy vô cùng sung sướng, cô vỗ vai Tạ Chấp: "Thả em xuống, thả em xuống."

Tạ Chấp: "Cẩn thận chân em đó."

"Không sao mà!"

Cô nài nỉ, Tạ Chấp đành phải nghe lời cô: "Em muốn làm gì?"

Hưu Hưu ngẩng đầu kéo cổ áo của Tạ Chấp, khiến anh phải cúi xuống.

Muốn làm gì?

Cô mỉm cười: "Em muốn hôn anh."

- -HẾT--

- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận