Trong cuộc đời ngắn ngủi hơn mười mấy năm của Hưu Hưu, người vô cùng đáng ghét cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà gia đình bác của Tạ Chấp chiếm một nửa trong số đó.
Sau lần đầu tiên nghe về cuộc sống thời thơ ấu của Tạ Chấp từ Sở Hàn Lan, cô đã tự động đưa người bác đã đối xử không tốt với Tạ Chấp vào danh sách đen.
Thật trùng hợp khi bác của Tạ Chấp là Tạ Tuấn Tài cũng nhìn thấy Tạ Chấp và Hưu Hưu cách đó không xa.
Ông ta kéo người phụ nữ trung niên đến bên cạnh, cả hai người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, đi về phía Tạ Chấp.
Hưu Hưu nheo mắt nhìn hai người càng ngày càng gần với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Cánh tay đang buông bên hông đột nhiên bị người nào đó nắm, đôi mắt đang nheo lại của cô cũng mở to hơn một chút, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô cảm của Tạ Chấp.
Tạ Chấp kéo cô về phía trước: "Đi thôi."
"Ừm," Hưu Hưu gật đầu: "Vâng."
"Ôi trời, Tiểu Chấp, bác vừa mới nói tới cháu với bác gái, trùng hợp cháu lại vừa đến." Nước da của Tạ Tuấn Tài hơi đen, có thể nhìn ra các đường nét trên khuôn mặt khá nghiêm túc nhưng bởi vì biểu cảm trên mặt quá niềm nở, khí chất cả người có vẻ vô cùng không hợp.
Người phụ nữ bên cạnh ông ta cười nói: "Đúng rồi đó, cháu thật tình, về cũng không gọi điện báo một tiếng, nếu không chúng ta có thể cùng đến nghĩa trang."
Mặc dù vợ chồng Tạ Tuấn Tài đang trò chuyện với Tạ Chấp nhưng ánh mắt của họ lại đổ dồn vào Hưu Hưu bên cạnh anh nhiều hơn.
Tất nhiên họ biết thân phận đặc biệt của cô gái này.
"Hai năm không gặp, cô Sở càng ngày càng xinh đẹp." Người phụ nữ làm như thân thiết đến gần cô: "Từ Bắc Kinh về chắc rất mệt nhỉ, nào, để dì cầm túi cho cháu."
Hưu Hưu nép về phía Tạ Chấp, tránh khỏi tay bà ta.
Người phụ nữ có chút ngượng ngùng đưa tay ra, liếc nhìn Tạ Chấp.
Ánh mắt Tạ Chấp lạnh lùng, không nói chuyện cùng bọn họ, dẫn Hưu Hưu đi thẳng về phía trước.
Phía sau, nụ cười trên mặt người phụ nữ lập tức tắt ngấm, trừng mắt nhìn Tạ Tuấn Tài. Tạ Tuấn Tài giơ tay ra hiệu bảo bà ta kiềm chế cơn nóng giận, sau đó lại nhấc chân đi theo.
Nghe được động tĩnh của hai người đi theo mình, Hưu Hưu ngẩng đầu lên, mặt lo lắng nhìn Tạ Chấp.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ mà bình tĩnh của anh, Hưu Hưu càng thấy chán ghét cặp vợ chồng này.
Khi đến mộ cha của Tạ Chấp, Tạ Chấp cúi xuống đặt bông hoa cúc trắng trong tay trước bia mộ.
Hưu Hưu đứng bên cạnh, im lặng nhìn ảnh chú Tạ trên tấm bia mộ, trong lòng thầm chào hỏi.
Tạ Tuấn Tài bước tới, nói với người trong ảnh với vẻ mặt hoài niệm: "Em ơi, em nhìn xem Tiểu Chấp bây giờ đã lớn thế nào rồi này. Nó đã du học về rồi. Trước kia anh đã nói với em rồi, thằng nhóc này lớn lên nhất định sẽ có tương lai, đúng là anh không nhìn lầm phải không?"
Hưu Hưu không phải là người có thể kìm nén cảm xúc, sau khi nghe được lời bày tỏ giả dối này thì không kìm được, trợn tròn mắt.
Người có thể cảm động trước lời nói của Tạ Tuấn Tài có lẽ chỉ có mình ông ta, nhưng ông ta lại không cảm thấy thế, còn tự nhận mình gần gũi với Tạ Chấp, dựa vào địa vị bề trên của mình mà nói với Tạ Chấp: "Tiểu Chấp, mặc dù cha của cháu không còn ở đây nữa, nhưng gia đình bác sẽ luôn là người thân của cháu. Có thời gian thì thường xuyên quay về thăm hỏi. Cháu một mình ở Bắc Kinh xa xôi, nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta là người thân cũng không thể giúp đỡ cháu."
Nghe được những lời này, Hưu Hưu không nhịn được nữa quay đầu nhìn người đàn ông đang giả vờ thân thiết đó.
"Một mình?"
Tạ Tuấn Tài kinh ngạc khi Hưu Hưu đột nhiên lên tiếng, sau đó mới nhận ra những gì mình vừa nói mang nhiều ý nghĩa khác nên nhanh chóng đổi lời: "Không phải. Ôi trời nhìn cái miệng ngu ngốc của tôi này, cứ lo lắng quá thành ra nói sai."
Người phụ nữ đánh vào cánh tay Tạ Tuấn Tài trách móc, tiếp lời: "Xem ông ăn nói lung tung gì thế hả. Tiểu Chấp sống ở nhà cô Sở, được chăm sóc chu đáo nhiều năm như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ."
Bà ta nở một nụ cười công nghiệp với Hưu Hưu, nói: "Cô Sở, đừng để ý nhé. Ông nhà tôi ăn nói vụng về, nhưng tâm ông ấy tốt lắm."
Hưu Hưu thờ ơ liếc nhìn bọn họ, nở một nụ cười giả dối: "Thì ra là vậy. Tôi tưởng mấy người đang ám chỉ chúng tôi bắt nạt anh Tiểu Chấp chứ."
Tạ Tuấn Tài cười nịnh nọt: "Không không không, nhìn dáng vẻ của Tiểu Chấp là có thể biết nó ở Bắc Kinh sống rất tốt."
Hưu Hưu không muốn cặp vợ chồng ghê tởm này tiếp tục ở đây trò chuyện làm phiền Tạ Chấp, nên cô tỏ ngây thơ nói với họ: "Chú dì, cháu hơi khát, có thể phiền mọi người mua cho cháu một chai nước được không?"
Thân phận của Hưu Hưu bày ra đó, trong mắt Tạ Tuấn Tài, bọn họ đều là người đến từ thế giới khác, đối với yêu cầu của Hưu Hưu, ông ta vui mừng khôn xiết: "Có gì mà phiền chứ, để chú đi mua ngay. Cô Sở, cháu đợi một chút nhé."
Ông ta nói xong, vừa định quay người lại thì người phụ nữ đã giữ lại và nói: "Tôi đi là được rồi. Ông ở lại đây với Tiểu Chấp đi."
Người phụ nữ vừa rời đi, lại nhìn thấy Tạ Tuấn Tài muốn lại gần Tạ Chấp, Hưu Hưu giơ tay che trán, cau mày nói: "Ở đây nắng quá, chú, chú có ô không?"
Tạ Tuấn Tàu đương nhiên không mang theo ô, rõ ràng là hai tay trống rỗng, nhưng bây giờ cô gái này lại nói như vậy.
Ông ta lập tức mỉm cười nói: "Có, nhưng để trên xe rồi, chú sẽ lấy ngay."
Ngay khi hai người khó chịu vừa rời đi, nét mặt Hưu Hưu đã dịu đi một chút, hai tay chắp sau lưng giậm chân đầy kiêu hãnh.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
"Có làm phiền em không?" Tạ Chấp hỏi cô.
Hưu Hưu biết anh đang nói gì, lắc đầu, mặc dù cô thấy hai người đó khá phiền phức, nhưng "Em thấy họ làm phiền anh thôi."
Đôi mắt Tạ Chấp ngẩn ra, sau đó xuất hiện những gợn sóng nhỏ, tay đặt lên đỉnh tóc cô, khẽ xoa: "Anh không yếu đuối đến vậy."
Nhìn thấy anh thờ ơ với hai người, Hưu Hưu có chút tức giận: "Đáng lẽ anh nên tức giận. Trước kia bọn họ đối xử với anh như vậy, bây giờ lại ra vẻ xum xoe. Chẳng phải bây giờ bọn họ chỉ coi anh là lợi ích sao?"
"Ừ, anh biết." Tạ Chấp nói.
Hưu Hưu nhìn anh và nói: "Vậy sao anh không tỏ ra tức giận chút nào?"
Tạ Chấp mỉm cười với cô, sau đó quay đi, như đang nhìn tấm bia mộ, nhưng trong mắt lại có chút bí ẩn khó nói: "Bởi vì anh biết bọn họ sẽ không lấy được gì."
Hưu Hưu không tìm hiểu sâu xa trong lời nói của anh, nhưng vẫn cảm thấy tức giận thay anh, mỗi khi nghĩ đến những lời Sở Hàn Lan từng nói về việc hai vợ chồng họ bắt nạt Tạ Chấp, cô vô cùng tức giận.
Nhìn theo bóng lưng Tạ Tuấn Tài bước đi, Hưu Hưu đột nhiên cười một cách thích thú.
Cô kéo tay Tạ Chấp nói: "Anh Tiểu Chấp, anh có tin ông ta sắp ngã không?"
Tạ Chấp giật mình, nhìn theo ánh mắt của Hưu Hưu.
Dáng vẻ mập mạp đó đang bước đi trên con đường xi măng bằng phẳng, nhưng giây tiếp theo, ông ta như giẫm phải thứ gì đó và ngã xuống đất.
Hưu Hưu thấy vậy vui sướng mà cười lớn.
Cô khoanh tay, lắc đầu cảm thán: "Thoải mái ghê."
Tạ Chấp hiểu ý cô vừa nói, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt.
"Là em làm à?" Anh biết Hưu Hưu luôn có chút khác biệt với người thường.
Hưu Hưu ngước mắt lên, ngây thơ chớp mắt: "Không có mà."
Tạ Chấp nhịn không được gõ vào trán cô: "Em còn nói dối anh."
Lực của anh khá nhẹ, không hề cảm thấy đau, Hưu Hưu cũng không quan tâm mà kiêu ngạo nhướn mày: "Đáng đời ~"
Không ai có thể bắt nạt anh Tiểu Chấp, đây là niềm tin mà cô đã kiên trì từ năm ba tuổi.
Nhìn thấy nụ cười trong mắt cô, Tạ Chấp để mặc cô chơi. Dù sao cũng không phải người quan trọng, chỉ cần cô vui là được.
"Được rồi được rồi, nhanh nói chuyện với chú đi, kẻo lát nữa hai người đó lại tới." Hưu Hưu bắt tay Tạ Chấp, bảo anh tranh thủ thời gian nói chuyện vui vẻ với chú Tạ: "Em qua bên kia đi dạo một chút."
Nói xong cô đi sang phía bên kia, chừa lại không gian cho một mình Tạ Chấp và chú Tạ.
Đi đến một khoảng không xa, Hưu Hưu dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tạ Chấp, sợ ánh mắt nhìn chăm chú của mình sẽ khiến anh không tự nhiên, cô thu ánh mắt lại, nhìn lung tung xung quanh.
Vừa ngắm nhìn, cô đã phát hiện ra một loài động vật hiếm thấy ở Bắc Kinh, đó là một con ếch.
Con ếch nhảy lên nhảy xuống, trông rất vui vẻ, nhưng khi còn cách Hưu Hưu hai bước, nó đột nhiên dừng lại.
Hưu Hưu ngồi xổm xuống và mỉm cười nói: "Chào chú ếch nhỏ."
Má con ếch cử động, giây tiếp theo, nó đột ngột quay người bỏ chạy.
Trông vẫn rất "vui vẻ"...
"Này," Hưu Hưu tự cười nhạo chính mình và thở dài: "Không hổ là mình."
Sát thủ động vật.
Danh hiệu này được Anh Anh trao cho cô. Anh Anh nói rằng chắc chắn kiếp trước cô là sát thủ động vật, sau khi phát hiện ra dù trước mặt là con vật nào thì cũng sợ cô.
"Em ngồi làm gì vậy?" Giọng nói của Tạ Chấp vang lên từ phía sau.
Hưu Hưu kinh ngạc quay đầu lại: "Nói chuyện xong rồi sao?"
"Ừm, đi thôi." Tạ Chấp đưa tay về phía cô.
Hưu Hưu được anh kéo đứng dậy: "Sao không ở lại thêm một lát nữa? Đến đây không dễ đâu."
"Đến thăm vậy là được rồi." Tạ Chấp nói.
"Vâng." Hưu Hưu gật đầu: "Vậy em đi chào tạm biệt chú."
Sau khi tạm biệt, đi bộ về, tình cờ gặp vợ chồng Tạ Tuấn Tài mới trở về.
Lần này không chỉ có hai người bọn họ, còn có thêm hai người trẻ tuổi độ đôi mươi.
Vừa nhìn thấy hai người, Tạ Tuấn Tài vội vàng cười nói: "Các cháu chuẩn bị đi sao?"
Người phụ nữ vội vàng đẩy hai đứa con về phía trước: "Kỳ Quân, Tiểu Thiến, không phải các con vừa nói muốn gặp Tiểu Chấp sao? Em nó còn ở đây này."
Tạ Tuấn Tài nhân cơ hội giới thiệu Tạ Chấp: "Tiểu Chấp, đây là anh Kỳ Quân, cháu còn nhớ không? Lúc nhỏ hai đứa từng chơi với nhau đó. Còn đây là em Tiểu Thiến, cháu chưa từng gặp bao giờ, bây giờ làm quen đi nhé."
Hưu Hưu cẩn thận nhìn hai người mà Tạ Tuấn Tài đang nói đến.
Trên khuôn mặt của họ có thể nhìn thấy bóng dáng của Tạ Tuấn Tài, vậy chắc chắn họ là con của ông ta.
Cô gái tên Tiểu Thiến nhìn qua cũng trạc tuổi Hưu Hưu, khi nhìn thấy Tạ Chấp, hai mắt cô ta sáng lên: "Anh là anh Tạ Chấp à?"
Cha mẹ chưa bao giờ nói cô ta có một người anh trai đẹp trai như vậy!
Tạ Thiến ngạc nhiên mừng rỡ đến mức lấy điện thoại ra, hướng camera về phía Tạ Chấp, muốn quay video đăng lên mạng xã hội!
Chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người hâm mộ!
Sắc mặt Tạ Chấp lạnh lùng, vừa giơ tay lên thì đã có người đứng trước mặt anh, giơ tay chặn camera, không vui hỏi: "Sao lại chụp ảnh?"
Tạ Thiến bị làm hỏng việc quay phim của mình nên cau mày bất mãn: "Cô là ai?"
Giọng điệu này khiến Tạ Tuấn Tài ở một bên sợ hãi, vội vàng kéo con gái mình ra và nói: "Con đang làm gì vậy? Đó là cô Sở, quý nhân của Tạ Chấp nhà ta."
Ông ta vội vàng xin lỗi Hưu Hưu: "Xin lỗi cô Sở, con gái tôi không hiểu chuyện lắm."
Ông ta nháy mắt và yêu cầu Tạ Kỳ Quân ở bên cạnh nhanh chóng đưa nước và ô trên tay cho cô.
Đưa mắt ra hiệu cả một lúc lâu nhưng không thấy ai phản ứng, ông ta quay lại nhìn thì thấy con trai không có chí tiến thủ đang ngơ ngác nhìn người ta!
Ông ta tức giận đẩy Tạ Kỳ Quân: "Làm gì vậy? Bảo con nhanh chóng mang nước và ô đến cho cô Sở đó!"
Tạ Kỳ Quân dường như đã lấy lại bình tĩnh, mặt đỏ bừng vội vàng đưa đồ trong tay ra: "Đây, uống, uống nước đi."
Hưu Hưu lui về phía Tạ Chấp, nheo mắt nhìn người trước mặt: "Không cần."
Nhận thấy cô gái trước mặt cứ nhìn mình mãi, trong lòng Tạ Kỳ Quân vui mừng, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.
Nhưng ngay sau đó anh ta nhận thấy có điều gì không ổn.
Cô đang nhìn gì trên đầu mình?
- ------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...