Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

"Ký chủ ngươi không cần lo lắng, ngươi bây giờ là nam nhân, không tồn tại tình huống cong hay không cong. Tâm tình cùng với sở thích là sẽ bị thân thể ảnh hưởng, cỗ thân thể trẻ trung này vẫn luôn tiết ra hoóc-môn phái nam, ngươi bị ảnh hưởng là chuyện rất bình thường."

Vậy à... Đào Nhiên lập tức liền không lo lắng nữa.

Long Thu đưa thuốc cho Đào Nhiên, "Uống thuốc đi."

Đào Nhiên nhìn thuốc, bụng nghĩ người không bệnh tật gì lại đi uống thuốc sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Long Thu nhướn lông mày, "Tại sao không uống?"

Đào Nhiên cầm thuốc khó khăn nuốt xuống, cái này đơn thuần là tự làm tự chịu, cho dù uống xảy ra vấn đề cũng không trách được người khác.

Uống thuốc xong, Long Thu nhận lấy cái ly rót tiếp cho Đào Nhiên một ly nước, nghiêm túc nói: "Uống nhiều nước nóng."

Đào Nhiên: "..."

Nàng nhìn thời gian một chút, đã hơn bảy giờ, trời đã tối rồi. Long Thu nói: "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi đây."

"Đừng!" Lúc này Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy chắc còn đang khanh khanh ta ta, không thể thả nàng đi.

Long Thu quay đầu, Đào Nhiên toét miệng cười nói: "Tôi còn chưa ăn cơm tối."

Long Thu: "..."

Long Thu không ngờ công ty nàng lại tuyển vào một nghệ sĩ da mặt dày như vậy, lần sau phỏng vấn nhất định phải nhìn kỹ, tuyệt không thể tuyển kẻ nào hát trái táo nhỏ vào công ty. Trong lòng cằn nhằn, dưới chân không ngừng đi vào phòng bếp, Long Thu mở tủ lạnh ra phát hiện cái gì cũng không có.

Long Thu không nói hai lời gọi điện thoại cho trợ lý, cho người đưa cơm tới.

Trợ lý không biết cái nhà này đã cho Đào Nhiên ở, nàng tưởng giống như trước kia, liền nói: "Vâng, vẫn giống như trước kia sao?"

"Không, lần này thanh đạm một chút." Long Thu cảm giác mình cũng có chút đói, liền nói: "Hai phần."


Trợ lý: "..." Sao cảm giác có chỗ nào không đúng.

Long Thu cúp điện thoại hỏi Đào Nhiên, "Cháo gà ăn không?"

"Ăn." Đào Nhiên gật đầu như gà mổ thóc, "Là cháo gà mẹ nông gia sao?"

"..." Đây là cái gì, cháo gà còn có nhiều chủng loại như vậy sao? Long Thu vì để giữ tôn nghiêm lão bản ở trước mặt Đào Nhiên, liền nói: "Phải, chính là cháo gà mẹ nông gia."

Đào Nhiên đều sắp chảy nước miếng rồi, nghĩ bụng đại lão bản đúng là đẳng cấp khác, ăn một bữa cơm còn có ý tứ như vậy, còn gà mẹ nông gia. Nhớ năm xưa nàng vì để ăn được gà mẹ nông gia, năm mới ngồi xe mấy tiếng đến nhà thân thích ở nông thôn để mua, còn đắt muốn chết.

Trợ lý cầm tiền lương cao, làm việc cũng đặc biệt lanh lẹ. Không lâu sau nàng liền mang theo thức ăn tới gõ cửa, Long Thu mở cửa cho nàng.

"Long tổng, thức ăn còn nóng đây, không cần hâm lại." Trợ lý lau mồ hôi.

"Làm tốt lắm." Long Thu gật đầu một cái, "Về nghỉ ngơi đi."

Lúc này Đào Nhiên từ nhà cầu đi ra nghe được động tĩnh, bụng lập tức kêu rột rột, "Là cháo gà tới sao? Muốn ăn quá."

Trợ lý nhìn Đào Nhiên mặc đồ ngủ chạy đến, lâm vào trầm mặc thật sâu.

Long Thu ghét bỏ nói: "Rửa tay đi!"

"Được được, chừa một chút, tuyệt đối đừng ăn hết nha."

Long Thu cảm thấy đầu óc Đào Nhiên khả năng có vấn đề, thời gian rửa tay nàng có thể ăn bao nhiêu? Còn tuyệt đối đừng ăn hết nữa chứ.

Đối thoại ấm áp như vậy, trợ lý cảm thấy mình đã biết chuyện gì đó vô cùng không ngờ được. Khó trách Long tổng muốn nàng đem tư liệu của Đào Nhiên đơn độc lấy tới, khó trách Long tổng muốn đem vai nam chính của một đại chế tác đưa cho Đào Nhiên người mới này, khó trách...


Long Thu nhìn trợ lý biểu tình biến hóa nói: "Còn có chuyện gì sao?"

"Hả? A, không có, tôi đi đây." Trợ lý kích động nói: "Long tổng ngủ ngon."

Nhìn trợ lý trong nháy mắt như đánh máu gà, Long Thu nghi hoặc, mặc dù tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng nàng đôi lúc căn bản không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu các nữ nhân cùng lứa.

Đào Nhiên rửa tay xong đi ra ngồi xuống, mở thùng giữ ấm, một cỗ mùi thơm cháo gà bay ra. Thật thơm a...

"Long tổng mau tới ăn a." Đào Nhiên múc cháo cho Long Thu, "Cháo gà đặc biệt bổ dưỡng, hơn nữa còn dưỡng nhan."

Long Thu thầm nghĩ cái này còn cần ngươi nói sao, trong lòng nàng còn nhớ đến gà mẹ nông gia kia, ngày khác hỏi một chút xem đó là gà gì, nếu như có thể nàng muốn mua một con nếm thử. Long Thu ngồi xuống nhận lấy chén Đào Nhiên đưa tới, nói: "Hiện tại cậu có vẻ như tinh thần cũng không tệ lắm."

Đào Nhiên tức thì thất kinh, mẹ ôi có hơi đắc ý vênh váo quá rồi. Hắn cười khan nói: "Đương nhiên rồi, tiểu tử trẻ tuổi như tôi bị cảm chút thì đã làm sao, uống thuốc rất nhanh sẽ khỏi."

Long Thu gật đầu một cái, không nói gì nữa. Ăn xong Đào Nhiên cũng không còn lý do giữ lại nàng, nhìn thời gian cũng đã chín giờ, Thôi Hiểu và Bạch Thiếu Huy nếu như muốn làm gì hẳn đã làm. Vì vậy Đào Nhiên rất thân thiết đưa Long Thu đến cửa, Long Thu ở cửa quay đầu lại nói: "Chén cũng không cần rửa, ngày mai để Tony rửa chén."

Thật thân thiết, Đào Nhiên sắp cảm động khóc rồi, hắn hướng Long Thu bảo đảm, "Cô yên tâm tôi chắc chắn sẽ không rửa chén, nhất định đợi đến ngày mai để Tony rửa."

Long Thu hài lòng đi, còn Tony đang ở trên mạng khổ cực chọn xe cho Đào Nhiên đánh một cái hắt xì thật to. Hắn xoa xoa lỗ mũi nói: "Ai đang nói xấu ta?"

Long Thu tâm tình không tệ trở về, hoàn toàn quên mất chuyện mình muốn tìm Thôi Hiểu gây phiền phức. Nàng cảm thấy Đào Nhiên người này tuy rằng vừa ngốc vừa phiền, nhưng mà người cũng không tệ lắm, là người có thể làm bạn.

Ngày hôm sau thời điểm Tony tới đập cửa Đào Nhiên còn đang ngủ, hắn đội đầu ổ gà mở cửa cho Tony, Tony liền bắt đầu ghét bỏ lèm bèm, "Đã lúc nào rồi còn ngủ, không quay phim nữa à?"

Đào Nhiên trở về phòng thay quần áo, không muốn để ý hắn. Tony lại nói: "Chậc chậc, trên bàn còn có chén bẩn, còn không rửa chén nha? Sao lại có hai bộ chén đũa, tối hôm qua chú mang gái về nhà sao?"


"Một bộ là của Long tổng." Đào Nhiên đi phòng vệ sinh đánh răng, nói: "Cô ấy nói tôi không cần rửa chén, chờ hôm nay anh tới để cho anh rửa."

Tony: "..."

Có ức hiếp người như vậy sao? Tony biểu tình kiên nghị lộ ra tí ti bi thương, hắn không hoài nghi chút nào việc một nữ nhân bị tiểu lang cẩu mê choáng váng sẽ nói như vậy. Lão bản và nghệ sĩ của mình thông đồng với nhau, chịu khổ chịu tội trừ mình ra có còn ai đâu?

Tony vén tay áo lên bắt đầu ngậm đắng nuốt cay rửa chén, Đào Nhiên mặc quần áo tử tế xử lý tóc gọn gàng xong, nói: "Tony, sau khi nổi tiếng có phải sẽ bề bộn nhiều việc a?"

Tony thả chén vào bồn tẩy trắng tinh, nói: "Đó là khẳng định, đến lúc đó cậu nhất định sẽ có hẹn với rất nhiều nơi, còn có đủ loại hoạt động đại diện quảng cáo, cùng với một ít show tiết mục mời..."

Đào Nhiên nghe hồi lâu, cảm thấy bản thân có thể sẽ bận rộn không có thời gian hoàn thành nhiệm vụ, vẫn là thừa dịp bây giờ không nhiều việc, tăng tốc đi.

Sáng sớm hôm nay Thôi Hiểu được Bạch Thiếu Huy lái xe đưa tới, Đào Nhiên nhìn bộ dáng nàng, có vẻ như đã không còn mất mát ngày hôm qua. Đào Nhiên đi tới chào hỏi: "Yo, bạn trai lái xe đưa a."

Thôi Hiểu đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: "Không phải, chớ nói bậy bạ." Sau đó liền chạy ra.

Bạch Thiếu Huy bây giờ đối với Đào Nhiên cảm giác vô cùng tốt, nhìn Thôi Hiểu chạy đi, hắn nói: "Cảm ơn cậu ngày hôm qua nói cho tôi tình huống Hiểu Hiểu."

"Aiz, tôi đây là giúp người làm niềm vui mà." Đào Nhiên nhỏ giọng nói: "Anh còn chưa đem nàng giải quyết sao?"

Bạch Thiếu Huy khổ não cau mày nói: "Hiểu Hiểu... khác với nữ hài tử khác, nếu không phải ngày hôm qua cậu nói với nàng những lời kia, nàng hiện tại còn ghét tôi."

Đào Nhiên đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Truy nữ hài không phải truy như vậy, anh phải để nàng biết anh vì nàng làm cái gì, bỏ ra bao nhiêu cố gắng. Như vậy nàng mới sẽ cảm giác mình được coi trọng, mới sẽ cảm giác được anh thật lòng, làm việc không được lén lén lút lút gạt nàng."

"Ừm, là vậy hả? Cậu rất hiểu nữ nhân a." Bạch Thiếu Huy hưng phấn nói: "Có cơ hội hai ta cùng uống một ly?"

"Được a." Đào Nhiên miệng đầy đáp ứng, thầm nói ta có thể không hiểu nữ nhân sao? Con mẹ nó ta chính là nữ nhân.

Đào Nhiên biết phim trường có người của Long Thu, hắn không dám để Long Thu cho rằng mình lạnh nhạt Thôi Hiểu, vì vậy vừa rãnh rỗi hắn liền cùng Thôi Hiểu thảo luận kịch bản. Thôi Hiểu nói: "Cậu thật lợi hại a, tư tưởng tính cách của nhân vật phân tích tốt như vậy."

"Có thể là bởi vì xem nhiều tiểu thuyết đi." Đào Nhiên nói: "Cậu cũng rất giỏi, đây là lần đầu tiên đóng phim, không quen là bình thường, quen là được."

"Ừ." Thôi Hiểu còn muốn nói gì nữa, điện thoại Đào Nhiên liền vang lên.


"A lô, chuyện gì?"

"Trái táo nhỏ." Long Thu nói: "Sao ồn như vậy, bây giờ cậu ở đâu?"

"Tôi ở phim trường." Đào Nhiên nói: "Vừa rồi quay xong một đoạn, hiện tại đang nghỉ ngơi."

Long Thu ký một cái văn kiện, để cho quản lý ra ngoài, sau đó nói: "Bị bệnh sao không xin nghỉ, lui sốt chưa?"

"Lui rồi." Đào Nhiên cười nói: "Ngủ một giấc liền khỏe, tôi hiện tại đặc biệt tinh thần."

"Vậy thì tốt." Long Thu chuẩn bị cúp điện thoại, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu: "Uống nhiều nước nóng."

Đào Nhiên: "..."

Thôi Hiểu hỏi: "Bạn gái sao?"

"Không phải." Đào Nhiên có chút rầu rỉ nói: "Là Long tổng."

Thôi Hiểu trợn to hai mắt, nghĩ bụng Long tổng lại còn biết gọi điện thoại tới hỏi thăm hắn?

Nàng mỗi lần thấy Long Thu đều sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì Long Thu luôn là bộ dáng nói năng thận trọng vô cùng nghiêm túc, không ngờ lại cũng sẽ quan tâm nghệ sĩ a. Thôi Hiểu tâm tư vội chuyển, cảm thấy quan hệ giữa Long Thu và Đào Nhiên không bình thường. Bằng không đường đường vai nam chính của một đại chế tác, làm sao lại giao cho một người mới tốt nghiệp không có bất kỳ kinh nghiệm nào?

Kết thúc công việc Tony hỏi hắn có weibo hay không, nếu như không có vậy thì mở một cái. Đào Nhiên nói: "Weibo là có thể muốn đăng gì thì đăng sao?"

Tony trầm mặc một chút, nói: "Chú khai thông xong đem tài khoản đưa anh, anh xử lý weibo cho chú."

"Thật là khổ cực anh Tony, loại chuyện nhỏ này chắc không cần làm phiền anh đâu." Đào Nhiên quan tâm nói: "Tôi sợ anh không chịu nổi."

"Ta làm sao lại sẽ không chịu nổi?" Thanh âm the thé của Tony ở bên kia điện thoại cắm thẳng vào lỗ tai Đào Nhiên, "Lão nương ban đầu còn đồng thời quản lý cả năm nghệ sĩ, tất cả status weibo của bọn họ đều là ta làm, hiện tại phục vụ một mình thằng nhóc con nhà ngươi, lão nương làm sao sẽ chịu không nổi?"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui